mưa đón em về

83 13 0
                                    

1.

nếu ai đó hỏi park sunghoon rằng, liệu có thích mưa không?

có lẽ hẳn cậu sẽ phân vân lắm. mưa đến rồi đi, cuối cùng để lại mớ cảm xúc mờ ảo.

sunghoon thích cái tí tách bên thềm cửa sổ. đầy êm dịu, hệt như bản ca thiên nhiên cất tiếng hát mà trao tặng. âm thanh trong trẻo, thanh tẩy đôi tai con người ta khỏi thị phi, và miệng đời. và cậu sẽ lại được ôm người thương vào lòng, nghe người ngân nga vài âm nốt không xác định.

nhưng sunghoon ghét những khi, mưa đập vào cửa sổ. dồn dập, cánh cửa kính trông như có thể vỡ toang. thứ tạp âm hỗn loạn, va chạm với màng nhĩ để lại cảm giác nhức nhối. người thương của cậu cũng chẳng thích mưa to. mỗi khi mưa nặng hạt dần, người lại nũng nịu muốn cậu âu yếm. người sợ, cậu không thấy phiền mà nuông chiều.

sunghoon yêu cái mùi đất ẩm len lỏi vào từng ngóc ngách. một mùi hương sạch sẽ, mát mẻ và trong trẻo. giống như người thương của cậu. người thuần khiết nhưng cũng đầy tinh tế, luôn chỉn chu và tinh tươm. người cũng thích hương thơm đó lắm, khi mùi nước hoa người dùng luôn phảng phất gợi nhớ, về một khu vườn tươi tắn sau cả ngày mưa dai dẳng.

nhưng sunghoon mệt mỏi khi mùi ẩm mốc xộc vào khoang mũi. dù luôn cố gắng giữ căn nhà gọn gàng, nhưng mưa vô tình làm cho độ ẩm trong nhà tăng lên đáng kể. môi trường xung quanh cũng ngập tràn hơi nước. cái mùi đó luẩn quẩn trong không gian, khiến cả cậu lẫn người thương đều buồn nôn, đau đầu. nó còn lây lan bệnh, có ngày mưa nọ, người lên cơn sốt giữa đêm.

sunghoon thoải mái với việc, khi sớm tinh mơ, bình minh nghiêng người buông thả, phủ kín trời cao, cậu sẽ nắm tay người thương đi dạo giữa không khí thoáng đãng. cây cối, hoa hòe chỉ sau một cơn mưa rào đã rạng rỡ, hơn hẳn vẻ ủ dột trong những ngày hè oi bức. thiên nhiên như được tiêm thêm nhựa sống, trở mình thay đổi. người sẽ mỉm cười, khi thấy giọt mưa lấp lánh ở trên lá cây xanh mướt, khi thấy ánh nắng xuyên qua từng cành cây, đổ ập lên một lớp mật ngọt lịm.

nhưng sunghoon khó chịu mỗi lúc nhìn thấy bùn đất nhão nhoét, cùng những vũng nước đục ngầu. chúng bẩn thỉu, rất dễ làm bẩn quần áo. mỗi lần phải đi vào nơi đất như thế, cảm giác nhớp nháp ở đế giày, hay sự trơn trượt dễ sảy chân ngã đều khiến cậu không thích. và khi xe ngáng qua bãi nước, khiến nước bắn tung tóe làm bộ đồ tươm tất trở nên lộn xộn. vì thế, người thương của cậu chẳng mong mỏi gì việc rời khỏi tổ ấm, chỉ muốn nằm ì trong nhà.

sunghoon nhớ nhung những ngày mưa, vì tâm trí cậu chỉ tồn đọng những khắc người thương còn quấn quýt ở bên.

nhưng sunghoon cũng sợ hãi nhưng khi mưa xuất hiện. vì cậu sẽ lại bị cảm giác trái tim xẻ làm đôi hành hạ. khi người thương cất bước rời bỏ.

người thương, chàng thơ hay bất kì danh xưng xinh đẹp nào đó, cho park jongseong.

người thương của cậu lần đó ích kỉ đến lạ. bình thường người dịu dàng, và bao dung hơn ai cả, là tín ngưỡng duy nhất mà sunghoon là con chiên ngoan đạo, tin tưởng vô điều kiện dẫu nó có sai trái. nhưng cậu không màng lo lắng, vì người sẽ không làm gì khiến cậu dằn vặt. nhưng phàm cái gì càng kì vọng, thì càng tuyệt vọng. cậu chẳng ngờ người sẽ tự tay cứa lên lòng cậu những vết cắt, làm cậu đau đớn đến tột cùng.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Sep 29 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

|| hoonjay || mưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ