Hắn luôn gọi em là định mệnh đời hắn, là bảo bối, là kho báu quý giá nhất hắn bằng mọi giá phải giữ bên mình.
Hắn thì thầm, thả vào tai em những lời nói ngọt ngào cám dỗ, rằng em là thứ bạc soi rọi từ mặt trăng, chỉ có thể đáp xuống mỗi nơi đầu giường hắn ngủ. Lúc đó còn ngây thơ, em đã không nghe ra sự chiếm hữu trong từng câu từ mê hoặc đó.
Quả thật, em đã từng là một bạch nguyệt quang như thế, từng là một bóng trăng hắn ôm ấp và nâng niu mỗi đêm. Hắn vẫn luôn coi em là thứ ánh sáng long lanh mềm mỏng, dịu dàng như làn nước suối mát mẻ xoa dịu làn da khô cằn của hắn, nhưng cũng đến một ngày nó trở nên lép vế trước những thứ xa hoa hơn, mới mẻ hơn. Em không rực rỡ và cũng không còn sức quyến rũ với hắn như trước nữa. Hắn giờ đây đã chán, đã ngán ngẩm cái ánh trăng một màu nhợt nhạt đó. Hắn mê đắm rạng rỡ của mặt trời.
"Chết tiệt, tên ngu ngốc này! Anh nghĩ anh là ai mà dám ra mặt như thế chứ?" Tiếng rít qua khẽ răng đầy phẫn nộ. Song Jaewon giờ đang như một con thú điên, hắn dùng hết sức, giã thật mạnh từng đợt như trời giáng vào phía sau của một thân thể đang run rẩy nằm rạp dưới giường.Koo Bon Hyuk không thể khóc được nữa, vì những giọt lệ đã cạn sau mỗi lần bị tên người kia nhẫn tâm đâm rút mạnh bạo. Em đã kiệt sức, đến nỗi toàn thân chỉ còn cảm nhận được mỗi đau đớn như xé thịt xé da phần thân dưới mà chẳng còn sức để làm gì nữa. Em chỉ biết run rẩy cầu xin, dùng giọng nói thanh khiết giờ đây khản đặc do những tiếng gào thét vừa nãy cấu xé cổ họng:
"Đ... được rồi! T... tôi xin lỗi...! Lần sau sẽ... không thế nữa...!"
"Còn có lần sau?!" Tên kia thục một cú khiến em giật nảy mình, rụt người sợ hãi vì lo rằng bản thân đã lỡ nói sai điều gì khiến hắn càng thêm phẫn nộ.
"Từ giờ anh chỉ được phép ở nhà thôi. Sẽ không có chuyện được đi cùng tôi nữa!"
Hắn lạnh lùng nói, khẽ gầm gừ vì cơn sướng do lỗ hậu của Hyuk siết chặt lại.
Em kinh ngạc, nhưng chỉ cúi mặt xuống, che giấu đi sự bàng hoàng của bản thân, lặng lẽ chịu đựng đợt hành hạ của hắn.
Hắn nói đây là một sự trừng phạt, vì em đã khiến hắn phật lòng trong buổi tiệc hôm nay. Em đi cùng hắn, mặc chiếc áo xẻ sâu để lộ ra tấm lưng mĩ miều, nhưng không khoác tay hắn như những lần trước nữa. Hắn chỉ thản nhiên đi trước, luôn đứng xa khỏi em suốt cả buổi tiệc. Hắn dắt em đến nhưng lại bỏ em bơ vơ giữa chốn rôm rả tại nơi sang trọng này. Em lạc lõng một góc, tay cầm ly rượu được ai đó dúi cho cùng với ánh mắt liếc xéo kêu bảo từ Jaewon mà lúng túng chẳng biết làm gì. Em chỉ có thể đưa ánh mắt thấp thỏm e dè dõi theo hắn. Và đến một lúc giữa chừng, em thấy hắn ôm eo lấy một người con gái lạ mặt. Nhỏ bé như thể lọt thỏm trong bờ vai của hắn, khuôn mặt kiêu sa và sắc xảo. Cô ta toát ra một vẻ hấp dẫn và cuốn hút hệt như một con cáo. Có lẽ bởi vậy nên hắn đã bị dính chặt vào ả rồi. Em lo lắng, bối rối và sợ sệt ả ta sẽ lấy hắn đi, bởi thế mà em đã đến gần và nói rằng em là tình nhân của Jaewon. Giữa bao nhiêu ánh mắt nheo lại nhưng chẳng có sự phán xét nào cả, vì bọn họ rõ ràng là hiểu được con người của hắn, nhưng hắn lại vì một cái nhăn mày khinh khỉnh của ả đàn bà kia mà ném cho em một ánh mắt cay đắng và đau đớn hơn cả lưỡi dao. Một thái độ khiến em rơi xuống vực thẳm, mất hết hi vọng.