Chương 4: Sự giúp đỡ bất ngờ

130 17 0
                                    

Dự án lần này của tập đoàn Ninh Gia vô cùng quan trọng. Đây là một dự án có quy mô quốc tế, và mọi thứ đều phải được hoàn thành đúng tiến độ, không được phép có bất kỳ sai sót nào. Cả đội làm việc với tốc độ chóng mặt, thời gian nghỉ ngơi cũng bị cắt giảm tối đa để đảm bảo mọi thứ suôn sẻ. Dương, với tư cách là thành viên mới, phải cố gắng hết sức để bắt kịp nhịp độ công việc của các đồng nghiệp và sự yêu cầu khắt khe từ cấp trên.

Ngày hôm đó, công ty đang tiến hành một bài thuyết trình quan trọng trước các đối tác quốc tế. Đây là bước quan trọng để kí kết một hợp đồng lớn, có thể mang về hàng triệu đô la lợi nhuận cho tập đoàn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ninh Anh Bùi, người lãnh đạo dự án, và đội ngũ kỹ thuật. Phòng họp đầy căng thẳng, tất cả đều biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Trong lúc bài thuyết trình đang diễn ra, đột nhiên hệ thống trình chiếu bị lỗi. Hình ảnh trên màn hình bị mờ đi và dữ liệu quan trọng không thể hiển thị. Mọi người hoang mang, lo lắng, ánh mắt chuyển từ Ninh sang những kỹ thuật viên đang cố gắng sửa chữa lỗi. Dù đã thử nhiều cách, họ vẫn không thể khắc phục sự cố, và thời gian dần trôi đi khiến không khí ngày càng căng thẳng.

Dương, đứng ở cuối phòng, quan sát tình hình với ánh mắt lo lắng. Cậu biết rằng nếu không nhanh chóng sửa lỗi, bài thuyết trình sẽ thất bại, và có thể ảnh hưởng lớn đến hợp đồng sắp được ký kết. Trong khoảnh khắc ấy, cậu đột nhiên nhớ lại một vấn đề tương tự mà mình từng gặp phải trong dự án trước đó. Cậu không dám chắc 100%, nhưng có cảm giác mình có thể sửa được lỗi này.

Không nghĩ nhiều, Dương nhanh chóng tiến lên, vượt qua ánh mắt của đồng nghiệp, đến chỗ máy tính. "Cho tôi thử một chút," cậu nói với kỹ thuật viên, giọng đầy quyết tâm.

Kỹ thuật viên ngập ngừng một chút, nhìn qua Ninh như chờ đợi chỉ đạo. Dường như cảm thấy thời gian không còn nhiều, Ninh chỉ khẽ gật đầu, cho phép Dương thử. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu, và trong sự tĩnh lặng căng thẳng ấy, Dương cúi xuống bàn phím, nhanh chóng gõ những dòng lệnh, điều chỉnh cấu hình hệ thống.

Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, nhưng Dương không cho phép mình phân tâm. Cậu tập trung hết sức vào việc giải quyết vấn đề, và chỉ sau vài phút căng thẳng, màn hình dần hiện lên bình thường trở lại. Dữ liệu đã được khôi phục, và bài thuyết trình tiếp tục như chưa có sự cố nào xảy ra.

Một tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên trong phòng. Những đồng nghiệp bên cạnh Dương nhìn cậu với ánh mắt đầy ngạc nhiên và thán phục. Cậu chỉ mỉm cười nhẹ, lùi lại phía sau, nhường chỗ cho Ninh tiếp tục phần thuyết trình của mình.

Ninh Anh Bùi, người vốn giữ vẻ mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối, vẫn tiếp tục bài thuyết trình một cách bình thản, như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng ánh mắt anh, trong khoảnh khắc ấy, đã khẽ liếc qua Dương – một cái nhìn khó đoán nhưng không hề mang vẻ khinh thường như trước.

***

Sau buổi họp, khi mọi người đã rời khỏi phòng, Ninh gọi Dương lại. Dương đã không nghĩ rằng anh sẽ được khen ngợi hay thậm chí là cảm ơn. Dương biết rõ Ninh là người thế nào – ít khi thể hiện cảm xúc, và gần như không bao giờ thừa nhận ai khác ngoài chính mình.

"Tại sao cậu lại biết lỗi đó?" Ninh hỏi, giọng đều đều nhưng không có sự gay gắt. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Dương, như thể đang đánh giá con người trước mặt.

Dương đứng thẳng, hơi bất ngờ trước câu hỏi, nhưng cậu trả lời một cách thành thật. "Tôi từng gặp một lỗi tương tự trong dự án trước đây. Tôi nghĩ rằng có thể đó là vấn đề liên quan đến xung đột phần mềm, và tôi đã thử sửa theo cách trước đây."

Ninh im lặng trong giây lát, rồi khẽ gật đầu. "Cậu làm tốt. Nếu không có cậu, buổi thuyết trình có lẽ đã gặp rắc rối lớn."

Đó là lời khen ngợi đầu tiên từ Ninh mà Dương nghe được. Cậu cảm thấy mình đang dần được công nhận, dù là chỉ một chút. Ninh, dù không nói ra, nhưng trong ánh mắt anh có chút tôn trọng dành cho Dương. Một người có thể xử lý tình huống cấp bách như vậy chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.

Từ ngày hôm đó, Dương được giao nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn trong dự án. Cậu không chỉ làm việc như một nhân viên bình thường mà còn trở thành người làm việc trực tiếp với Ninh trong các vấn đề kỹ thuật phức tạp. Mỗi lần cùng Ninh bàn bạc, dù áp lực không nhỏ, nhưng Dương nhận ra rằng đây là cơ hội để cậu học hỏi và tiến bộ. Ninh luôn yêu cầu rất cao, nhưng chính điều đó lại giúp Dương vượt qua giới hạn của bản thân.

Dương nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và khó gần của Ninh là một người đàn ông cực kỳ thông minh và có tầm nhìn xa. Mỗi quyết định của Ninh đều được suy nghĩ kỹ lưỡng, và anh luôn biết cách tối ưu hóa mọi nguồn lực để đạt được kết quả tốt nhất. Dương cảm thấy ngưỡng mộ sự tài giỏi của Ninh, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng để đạt được vị trí như hiện tại, Ninh đã phải đối mặt với rất nhiều áp lực mà người ngoài khó có thể hình dung được.

Có những buổi làm việc kéo dài đến tận đêm khuya, khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại Dương và Ninh trong phòng họp. Cả hai ngồi đối diện nhau, ánh đèn mờ mờ từ trần nhà chiếu xuống, tạo nên bầu không khí yên tĩnh nhưng đầy sự tập trung. Dương dần nhận ra rằng, dù Ninh ít nói và lạnh lùng, nhưng mỗi lần anh đưa ra chỉ đạo, đó đều là những gợi ý quan trọng giúp Dương hoàn thiện công việc một cách tốt nhất.

Một buổi tối như vậy, khi cả hai đang rà soát lại những bước cuối cùng của dự án, Ninh bất ngờ lên tiếng: "Cậu thực sự có tiềm năng. Từ khi bắt đầu, tôi không nghĩ cậu sẽ có thể đi xa đến vậy."

Dương ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ trước lời nói của Ninh. Anh hiếm khi bày tỏ suy nghĩ hay cảm xúc cá nhân, nên việc nhận được lời khen này từ Ninh khiến Dương có chút xúc động. "Cảm ơn anh. Tôi chỉ làm những gì có thể để hoàn thành công việc thôi."

Ninh khẽ nhếch mép, nụ cười rất mờ nhạt nhưng lại là biểu hiện cảm xúc rõ ràng nhất mà Dương từng thấy từ anh. "Cậu khiêm tốn quá. Nhưng cũng tốt. Làm việc trực tiếp với tôi từ nay cậu sẽ còn nhiều cơ hội để chứng tỏ bản thân hơn."

Dương cảm thấy lòng mình ấm áp. Cậu biết rằng, dù còn nhiều thách thức phía trước, nhưng việc được Ninh công nhận là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của mình. Không chỉ là sự công nhận về năng lực, mà còn là sự tin tưởng – điều mà Dương hiểu rằng Ninh rất ít khi dành cho người khác.

[Ninh Dương] Soleil et tournesolNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ