Nghe nói mấy người thích việc Gấu ốm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Huỳnh Hoàng Hùng, với kinh nghiệm làm thực tập sinh ở công ty Hàn ba năm, tự tin mình có thể nhảy hùng hục ba chục giờ một ngày, trèo mười ngọn núi, vượt mười con sông, cày bảy thửa ruộng, làm chục đề toán lý hóa sinh sử địa công dân.
Cũng là Huỳnh Hoàng Hùng rất dễ bị ốm, mỗi lần ốm là mất mấy ngày mới khỏi hẳn được. Đã ốm yếu vậy mà được cái máu lì, lì không chịu được. Lì ở chỗ là hay tập quá sức, hay bỏ bữa, hay không đắp chăn mà bật điều hòa phà phà, hay im lặng chịu đựng một mình mà không kêu ca, hay giấu các anh mỗi khi bị thương. Nói chung Gấu có thể ngoan lúc chào hỏi mọi người, chứ riêng cái khoản ốm đau, em hư vô cùng.
Thật ra không phải do Hùng không muốn nói với các anh, mà là do em từng là thực tập sinh, cộng với việc em có kinh nghiệm đi tham gia show sống còn ở nước ngoài, nên em đã quen với việc lúc ốm đau không có ai bên cạnh mà phải tự chăm sóc lấy bản thân. Hơn nữa Hùng là một người rất có trách nhiệm, em không muốn vì chút mệt mỏi của mình mà làm chậm tiến độ của mọi người. Đã là cuộc thi, thì một khi bạn dừng lại để nghỉ ngơi một chút, đối thủ sẽ nhân cơ hội đấy mà vượt qua và bỏ xa bạn. Vậy nên phải tranh thủ mọi lúc, phải tận dụng lấy thời gian của mình. Ốm ư, uống thuốc xong đi tập tiếp. Mệt phải không, uống miếng nước rồi lại tiếp tục. Đau chân, căng cơ, khởi động và dán băng dán giảm đâu. Đó, việc gì cũng có cách giải quyết, việc gì phải lo khi mình bị đau.
Nhưng không phải lúc nào cũng nên cố sức như vậy, nhiều khi cố quá thành quá cố. Hùng đã có một phen nhớ đời khi em qua Hongkong. Chuyện là hôm đó vì thay đổi thời tiết cộng với luyện tập với cường độ mạnh trong một thời gian dài, nên Hùng đã phải nhập viện để truyền nước trong suốt một tuần liền. Vì nhận thấy ngày nào cũng lên lên xuống xuống bệnh viện rất mất thời gian luyện tập, nên Hùng đã quyết định chơi lớn. Em điều chỉnh nút cho thuốc vô người nhanh nhất có thể. Kết quả thì chắc ai cũng đoán ra được, tay em bị sưng đến mức đỏ rộp và căng lên, làm cho em không thể hoạt động gì trong vùng tay đấy trong suốt hai ngày. Tuy vậy nhưng em không hề hối hận, vì em miễn là có thể quay lại với mọi người để tập luyện nhanh nhất, thì việc gì em cũng dám làm.
Ngoài sự việc truyền thuốc ra, bên Trung em cũng gặp rất nhiều vấn đề khác. Do tập luyện thôi thì không nói, còn do em xui nữa. Ví dụ như có hôm em đi đứng lơ tơ mơ ( Thật ra là do cửa kính quá bóng, không phải do Hùng ngơ ), nên là đi đâm thẳng vào cửa kính, rồi mắt đau luôn. Hay như đêm chung kết, em ngã bị đập thẳng đầu gối xuống sân khấu làm chảy cả máu, cũng tại hóng hớt lại đỡ bạn khi bạn ngã, mà bạn chưa đứng được đã phải đỡ ngược lại em, trông cũng hề mà thôi cũng tội. Nói chung thì không phải do các bạn thực tập sinh khác không quan tâm khi em ốm đau, mà do khoảng cách về ngôn ngữ, nên là Hùng dần tạo thói quen tự chăm lấy bản thân.
Và em không biết rằng thói quen ấy của em thay đổi hoàn toàn khi em quay lại Việt Nam và tham gia chương trình Anh trai say hi. Nhờ có các anh, mỗi khi em ốm, em không cần phải chịu đựng một mình nữa, chỉ cần hắc xì một cái là có người đến lau nước mũi cho rồi.