Quyển 3 - Chương 66: "Nhưng em đã gặp được anh rồi."Thứ sau cùng lọt vào mắt cậu là khuôn mặt của Vương Nhất Bác, cậu chưa từng trông thấy Vương Nhất Bác hoảng hốt đến nhường này, cậu muốn thốt lên điều gì đấy, rồi lại không hé lời nổi...
Tầm nhìn tối sầm lại, cơ thể cậu là một lỗ hổng. Có sợi dây nào đó đang đứt phựt trong cậu – một cách khẽ khàng.
...Đau lắm.
Kế đấy là sợi thứ hai.
Cậu gắng lần tìm xem chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc, ý thức của cậu như biến thành một điểm sáng nơi miền hư ảo, rồi cậu thấy được sự thể đang phát sinh.
Sợi nấm trắng phau và nhỏ thó dần dà kéo dài tới độ mém trong suốt, nó đã mỏng manh đến bàng hoàng rồi.
Phựt.
Đi kèm với cơn đau như kim đâm, nó đứt rồi.
Bào tử của cậu.
Hiện nay các sợi nấm vốn nối với mọi sợi nấm của bào tử trong cơ thể cậu đang đứt lìa từng sợi một, chẳng phải do cậu ruồng bỏ nó, mà là bào tử chủ động rời đi... À không, cũng không hẳn.
Là thời khắc chín muồi đã đến, sức mạnh tới từ bản năng sinh mạng chia cắt họ.
Tiêu Chiến chẳng ngăn được bất cứ điều gì cả, thật khó để giải thích liệu giữa một cây nấm và bào tử của nó thì có thứ tình cảm sâu sắc gì, mối quan hệ giữa họ cũng chả giống cha mẹ và con cái ở xã hội loài người, nhưng cậu vẫn mong rằng bào tử đừng rời xa mình nhanh đến thế. Ngoài kia còn hiểm nguy như vậy, chỉ cần rời xa cậu, nó sẽ chết non dù có gặp trúng bất cứ thứ gì đi chăng nữa... nhất là gặp Vương Nhất Bác.
Song cậu đã vụt mất toàn bộ giác quan, chẳng thốt nổi điều gì nữa mà chỉ biết dốc sức khuyên nhủ bào tử trong lòng thôi.
Đừng ra mà.
Đừng ra mà.
Nguy hiểm lắm đó.
Đương lúc sợi nấm chỉ còn sót lại đúng ba sợi, nỗi sợ cái chết đạt tới đỉnh điểm.
Đừng ra mà... làm ơn.
Mồ hôi lạnh túa giàn giụa, cậu thoắt bừng tỉnh.
Trước mắt là trần nhà, cậu rề rà chớp mắt, kế đến bất chợt giật mình vào giây tiếp theo.
...Nó vẫn còn.
Cậu vẫn cảm nhận được bào tử trong người, ba sợi nấm chao đảo treo nó vắt vẻo, cũng may nó ra chiều ngoan ngoãn ngừng chống đối rồi, dường như nó rốt cuộc quyết định nghe lời cậu. Tiếp đấy, giọng của tiến sĩ ấy vậy mà truyền vào tai cậu, thoạt tiên cậu ngỡ rằng mình đã quay về căn cứ, chốc sau mới vỡ lẽ rằng đây là âm thanh từ máy liên lạc.
Quả nhiên Vương Nhất Bác sẽ liên lạc với căn cứ ngay khi vừa sửa xong sợi đồng bị biến dạng. Dẫu biết là sai, nhưng lúc này đây Tiêu Chiến thấy mất mát khôn nguôi.
– ...Tôi xin thông báo cho cậu hay loài người sắp bay màu rồi – Giọng điệu bi quan của tiến sĩ vọng ra từ máy liên lạc, Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích, đoạn phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực Vương Nhất Bác, còn đắp áo khoác của anh, Vương Nhất Bác phát hiện cậu tỉnh.