cậu bạn ú của tớ.

641 89 0
                                    


Tớ tên là Lạc Văn Tuấn, từ nhỏ đã lớn lên cùng một cậu bạn mập ú sống ở nhà bên cạnh, cậu ấy tên là Trần Trạch Bân.

Thật lòng mà nói, cậu ấy nhỏ hơn tớ vài tháng, nhưng giọng điệu khi nói chuyện luôn khiến tớ cảm thấy như cậu ấy lớn hơn tớ một tuổi, điềm tĩnh hơn. Tớ đoán có lẽ là vì tớ phải nghỉ học một năm do vấn đề sức khỏe, còn cậu ấy lại đi học sớm một năm.

Thật thú vị. Cậu ấy rất thích đấm hoặc véo mặt tớ, mà tớ cũng lười phản kháng lại, cậu ấy vui là được.

Tớ thích chơi game hoàn toàn là vì Trần Trạch Bân. Khi tớ đến nhà cậu ấy, cậu ấy luôn chăm chú vào màn hình vuông trước mặt, gõ bàn phím và chuột liên tục, không hề quan tâm tớ ngồi cạnh. Tớ hỏi cậu ấy, "Trò này có gì vui mà mày chơi mãi vậy? Chỉ là mấy người đánh qua đánh lại thôi mà."

Ban đầu Trần Trạch Bân cũng không trả lời được, chỉ bảo "Chơi rồi sẽ biết." Thế là tớ dùng tài khoản của cậu ấy chơi thử một trận đấu với máy. Phải nói là cũng có chút thú vị. Về nhà, tớ lén tải game về máy tính và trong kỳ nghỉ hè, âm thầm leo đến trình độ bậc thầy.

Tớ không nói với Trần Trạch Bân về trình độ hiện tại của tớ, cho đến một lần cậu ấy đến nhà tớ và đúng lúc màn hình máy tính của tớ đang mở trang chủ của Liên Minh Huyền Thoại. Cậu ấy đột nhiên khoá cổ tớ (vâng, đó cũng là một trong những sở thích của cậu ấy). "Sao mày chơi game mà không nói với tao? Đi net solo một trận chứ?"

Thế là lần đầu tiên, tớ - một cậu nhóc thành tích bình thường, luôn ngoan ngoãn - bị lôi vào quán net. Tớ biết là tớ, người chơi hỗ trợ, sẽ chẳng có lợi thế gì khi solo với một người chơi đường trên như cậu ấy, nên đã chọn thi đấu Bo3 để gỡ gạc. Cuối cùng, cậu ấy lại đề nghị tớ duo cùng vài trận. Tớ ngơ ngác, "Hỗ trợ và đường trên thì duo thế nào chứ?"

"Thì tao sẽ chơi xạ thủ, mày bảo kê tao."

Đây là câu trả lời của cậu ấy, và tớ đã vui vẻ đồng ý.

Đó là khởi đầu cho một mùa hè của tớ và cậu ấy ở quán net. Hai đứa thường xuyên chạy đến quán net, và cũng bị cả hai bên phụ huynh mắng mỏ. Nhưng cậu ấy chịu mắng nhiều hơn, bởi vì tớ ở trước mặt người ngoài vẫn là một cậu nhóc ngại ngùng, còn cậu ấy thì lại rất nghịch ngợm theo đúng hình mẫu.

.

Còn nhớ có lần trong buổi quay phim ở trường, cậu ấy nói với tớ ở hành lang: "Đừng có khi nào ống kính quay về phía mày mà cứ chơi điện thoại nhé."

Dĩ nhiên, bọn tớ không chỉ là những người chơi game cùng nhau, mà còn học cùng một trường.

Vì vậy, cậu ấy luôn phàn nàn với tớ về việc mẹ cậu ấy bắt cậu ấy phải chăm sóc tớ, nói tớ gầy gò như thế nào. Mỗi lần nghe những lời đó, tớ chỉ cười và bảo cậu ấy là tớ đồng ý với mẹ cậu ấy. Sau đó, cậu ấy lại nắm chặt nắm đấm trước mặt tớ.

Nhưng cậu ấy mãi chỉ mạnh miệng, đến khi tớ thực sự gặp chuyện thì luôn là người đầu tiên xông lên. Ví dụ như khi tớ bị bắt nạt vì tính cách nhút nhát không thích nói chuyện với người khác, cậu ấy luôn can thiệp, kéo tớ ra khỏi đám đông và nói với kẻ bắt nạt bằng vẻ mặt tức giận.

...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ