Chương 27. Vận may

5 0 0
                                    

Lang Vĩnh chìm trong bóng tối, mặt hắn vùi vào một mảng ấm áp, có mùi hương nhàn nhạt thoảng qua mũi, cũng không phải mùi thơm của nữ nhân, chỉ là một thứ mùi rất dễ chịu.

"Này..."

Lang Vĩnh giật mình ngẩng đầu, mới phát hiện mình đang ôm víu lấy Lạc quân sư. Nhìn dung mạo của Lạc gần trong gang tấc, Lang Vĩnh luống cuống buông tay, không hiểu sao tim bỗng đập bình bịch. Hắn ta ú ớ muốn nói gì đó, nhưng Lạc nhanh tay bịt miệng hắn lại. Lang Vĩnh rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, mơ hồ cảm nhận được sau lưng hắn ta có thứ gì đó.

Bọn họ đang ở trong một căn nhà nát bỏ hoang. Mùi ẩm mốc và thối rữa truyền tới khiến cả hai phải nhăn mặt nín thở. Có thứ gì đó đang di chuyển một cách chậm chạp ở phía bên ngoài. Lang Vĩnh gật đầu ra hiệu với Lạc, sau đó khẽ khàng chống người bò dậy. Vừa ngó ra ngoài sân, hắn ta liền giật mình. Đó là mấy người, không, là mấy cái xác đang di chuyển một cách không có quy luật. Thịt thối và dịch mủ đã khô, nhưng do thời tiết mấy hôm nay mà chúng lại bốc mùi lên. Giòi bọ và ruồi muỗi lúc nhúc, trên thân xác còn lộ cả xương trắng. Lang Vĩnh tái mặt.

Lạc nắm lấy cổ tay hắn ta, nghiêng đầu. Lang Vĩnh hiểu ý, chậm chạp đi theo gã. Cả hai ra khỏi căn nhà hoang đổ nát lụp xụp ấy mới nhìn rõ toàn cảnh xung quanh. Ở nơi này là một thôn làng không nhỏ, số lượng xác chết di chuyển rất nhiều. Lạc quan sát địa hình, sau đó chọn được một cái cây cổ thụ cao nhất mà lôi theo Lang Vĩnh để leo lên. Đám xác chết không có con nào biết trèo cây thì phải...

"Mấy cái thứ này chính là trong lời đồn..."

Leo lên đỉnh ngọn rồi, Lang Vĩnh mới vỗ ngực thở hổn hển, "Lạc quân sư hãy cẩn thận, nghe đồn chỉ cần bị chúng cắn một cái, chúng ta sẽ bị như chúng nó đấy."

Đoạn, hắn ta thắc mắc:

"Mà sao chúng ta lại ở đây? Vừa nãy..."

Nhớ ra mình đã suýt bị bão cát vùi mất xác vì không kịp cúi người trú, Lang Vĩnh sợ xanh mặt.

Lạc lấy từ trong tay áo ra một lá bùa đã xé dở, nhàn nhạt đáp:

"Ta dùng bùa truyền tống, là dịch chuyển ngẫu nhiên. Tới nơi này trước thì cũng tốt, có thể đi thám thính trước tình hình."

Vốn dĩ bình thường hành quân, người đi do thám và vẽ bản đồ cũng là gã, nên Lạc vẫn thấy khá ổn. Ừ, mọi thứ vẫn đang trong tình huống không quá nguy hiểm.

...

"Giờ sao?" Sau một hồi tìm kiếm nhưng vẫn không thấy dấu vết, Thiên Hạ mới nghiêng đầu hỏi Minh Hy.

Minh Hy vừa quan sát mấy con ngựa vừa bắt về, dù trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn đủ bình tĩnh đáp:

"Kể cả nếu bọn họ có bị tách ra thì cũng không sao đâu, dù sao Lang Vĩnh cũng là cựu thủ lĩnh Hồng Lang quân khét tiếng, còn Lạc thì ngươi cũng biết đấy. Vẫn may mấy con ngựa cũng không bị thương..."

Ngựa của Lạc là một con hắc mã xinh đẹp cao lớn rất đỏng đảnh, nó cứ đứng giậm chân tại chỗ, ánh mắt nôn nóng nhìn về một phía. Thiên Hạ và Minh Hy cũng nhận ra, Thiên Hạ liền buông dây cương, rồi cùng Minh Hy cưỡi ngựa của mình để chạy theo Khoái Ý. Hắc mã Khoái Ý hí dài một tiếng, vung cao vó ngựa như bay thẳng về phía trước.

Gió ThổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ