chap 1:chó táp phải ruồi

419 28 3
                                    


- chết tiệt ! Sao ông trời lại đối xử bất công với tôi như thế hả ?

khí hậu của sài gòn đã vào mùa hè, giữ buổi trưa nắng gay gắt, nhiệt độ lên cao, người người trên mình toàn mồ hôi nhể nhại, ấy thế mà lại có một tiếng gào thảm thiết phát lên đến tận mây xanh

giữa lề đường, có một nguyễn thanh pháp đang kêu khổ cho số phận đau thương của mình, thử hỏi có ai như cậu không chứ, một thân một mình lên thành phố kiếm sống, khó khăn lắm mới tìm được một chân phục vụ ở nhà hàng nhỏ. Nào ngờ ông chủ ở đó bài bạc, thiếu nợ tiền người của người ta. Cho nên...cho nên nhà hàng bị phá sản, cậu chính thức thất nghiệp

mà thất nghiệp thì thôi đi, cứ từ từ ta tìm việc khác. Nhưng vẫn đề là ông trời vẫn thích hành hạ họ trần ta đây, không đi làm thì lấy tiền đâu mà ăn, tiền đâu mà sinh hoạt..... Rồi còn tiền đâu mà đóng phòng trọ?

bốn tháng tiền trọ chưa đóng, kết quả là trưa hôm nay, bà chủ liền nổi cơm tam bành lên. Dùng sức lực của chín mươi tám kí thịt trên người. Một cước đạp bay nguyễn thanh pháp ra ngoài

và đây chính là tình trạng hiện tại của cậu, không việc làm, không chỗ ở, không có tiền. Có khác gì một kẻ vô gia cư không chứ ?

ôm một bộ mặt khổ sở, mếu máo kéo chiếc vali cũ kĩ lê từng bước trên đường. thanh pháp vừa đi vừa khóc

-cuộc đời mình rồi sẽ đi về đâu? Cha mẹ ở dưới quê còn sống rất khó khăn đó! Bây giờ mặt mũi đâu mà về nhìn hai vị thân sinh đây. ôi trời ơi là trời, người ta nói đen tình thì đỏ bạc, còn cậu tình không có mà bạc cũng chẳng biết đánh luôn. thật đúng là đen như con chó mực mà

mang tâm trạng buồn rầu đi trên đường, âm thanh xung quanh như chẳng có cái gì có thể lọt vào tay cậu, thanh pháp cứ như vậy mà đi mãi, đi mãi, đi mãi.... Đi đến khi mỏi chân mới dừng lại một chút

Nhìn cảnh vật xung quanh có phần đẹp hơn trước, còn có những tòa nhà biệt thự nằm sát gần nhau. Cậu nhíu mày nghi hoặc

- Này không phải là mình đi vào khu dành cho mấy người nhà giàu rồi đi?

Bốn bề xung quanh toàn là những căn nhà to bự, cao chọc trời, với những cánh cổng nạm đầu sư tử khiến cậu nhìn đến không chớp mắt. thanh pháp đây bị những tòa nhà lộng lẫy thu hút, chầm chầm đi đến từng ngôi nhà ngắm cho thật đã, chuyện đau thương ban nãy cũng bị ném ra sau đầu

pháp bỗng nhiên dừng hẳn lại một biệt thự to nhất. nhìn từ bên ngoài cũng biết nhà này chắn chắc là giàu nhất ở đây, cậu không ngừng cảm thán

- chậc chậc! quá giàu, đúng là biệt thự có khác, nhìn từ ngoài thôi cũng đã thấy sự sang chảnh của nó rồi.

Bỗng nhiên ánh mặt cậu vô tình lướt qua một tờ giấy được dán nhay ngắn ở gần góc nhận chuông của, trên đó có ghi

trần gia tuyển một người giúp việc

yêu cầu : Còn trẻ và sức khỏe tốt, có tính kiên nhẫn cao, và điều đặc biệt là phải yêu thương cậu chủ nhỏ

tính chất công việc : Chỉ cần chăm lo tốt, ở bên cạnh cậu chủ nhỏ hai mươi tư tiếng đồng hồ

mức lương : Xxxxx / một tháng, bao ăn ở, làm tốt có thưởng thêm

-thật.... thật là con mẹ nó, thần may mắn nở nụ cười với cậu rồi

pháp kiều vừa đọc xong thông báo thì hai mắt tỏa sao lắp lánh, thần linh ơi lương cao còn bao ăn ở. thế này thật hợp với tình cảnh hiện tại của cậu mà. Số tiền người ta trả còn cao hơn khi cậu làm ở nhà hàng đó, vậy thì tội gì không làm. lỡ sao người ta dành mất thì sao? Cậu nghèo chứ không có ngu à nha! chỉ là chăm một đứa con nít thôi mà, cậu làm được =)))))

Họ nguyễn của chúng ta không nghĩ ngợi nhiều, xông pha lên nhấn chuông cửa dồn dập, chưa đến năm phút sau, đã có một người phụ nữ ra mở cửa, mặc bà ấy khó hiểu nhìn cậu

- xin hỏi chàng trai trẻ này cậu tìm ai vậy ?

nguyễn thanh pháp hai lưng đứng thẳng rắp, bộ mặt nghiêm túc nó

- chào bác! Cháu thấy thông báo tuyển việc làm, không biết cháu có thể ứng tuyển được không ạ

người phụ nữ trung niên này chính là quản gia của nguyễn gia, đôi mắt bà mở lớn, ngạc nhiên hỏi

- cháu....cháu không biết gì về gia đình này?

pháp kiều thân mình còn lo không xong thì biết đến ai? Cậu bị hỏi như vậy có chút ngơ ngác, lắp bắp trả lời

- chuyện...chuyện gì ạ? Cháu tuy không biết về trần gia, nhưng thanh pháp cháu đây sẽ hứa làm việc chăm chỉ, và yêu thương cậu chủ nhỏ như người nhà của mình, mong bác nhận cháu

đúng lúc này, nụ cười nở trên khuôn mặt của bác quản gia, bà vội nắm tay cậu kéo vào trong nhà

- vào đây... ai da trần gia cuối cùng cũng tìm được người rồi, công việc rất nhẹ nhàng, nên cháu đừng bỏ nhé

đoạn bà nói to vọng vào trong nhà

- ông chủ... Bà chủ... Cậu hai.... Tìm được người chăm sóc cho cậu chủ nhỏ rồi, tốt quá rồi.

-----------*****---------
Chỉ là chăm lo cho một đứa con nít Hahahaha Cỏ cười vào mặt :v





Vote + follow, iuuu lắmmmmm

duongkieu | Chồng Ngốc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ