128

1 0 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 128

Lũ lụt trong hang động

Tách.

Giọt nước rơi trên trán Juan.

Juan giật mình.

Nghe thấy những giọt nước từ trên vách đá rơi xuống như mưa rào, Juan nhanh chóng cất chiếc túi ngủ quấn quanh người đi.

"Nước dâng lên?" Juan kinh hãi hỏi.

Đang là tháng Tư, khi đợt tuyết cuối cùng trên núi tan, mực nước trong các sông ngầm dâng cao. Những hang động ban đầu không chứa nước cũng đã bị ngập nước, nước tràn qua các khe hở trên đá đi đến nơi khác. Khi một người đi trong hang động, dòng sông không nhất thiết phải ở bên cạnh hoặc dưới chân anh ta, mà có thể là ngay trên đầu, ví dụ như bây giờ, nghe âm thanh là biết được.

Chỉ sau vài phút, nước đã tích tụ trên mặt đất. Nếu toàn bộ lối đi ngập trong nước, con người sẽ giống như những con bọ bị mắc kẹt bên trong, không thể trốn thoát. Hơn nữa, đường đi trong hang rất phức tạp và rất khó để thay đổi lộ trình, đôi khi đi suốt ba tiếng đồng hồ mà không thấy một ngã rẽ nào trên đường. Đôi khi chọn ngã rẽ thì thấy rõ ràng là một con đường đi lên dần dần, nhưng chưa được vài phút sau là lối đi đột ngột rẽ xuống, một đường thẳng xuống lòng đất. Nếu lũ lụt kéo đến thì hối hận cũng đã muộn.

"Ngài Johnson?" Juan hoảng loạn kêu lên.

Đèn pin của anh đã hết pin, đèn pin trong ba lô của giáo sư Telegin cũng bị lục ra, giấu vào túi, chưa đến thời điểm quan trọng là không nỡ dùng. Bây giờ anh buộc phải bật lên, ánh sáng của đèn pin rất yếu, hầu như chỉ có thể nhìn thấy rõ trong phạm vi vài bước.

Telegin nằm bất động trong túi ngủ, nửa người đã bị ngâm trong nước đọng. Tim Juan đập thình thịch, anh vội chạy tới kiểm tra tình hình. Chưa chết, còn thở. Trán ông ta vẫn nóng hừng hực, miệng lảm nhảm nói những điều vô nghĩa. Chỉ có điều ông ta đã tiêu tốn rất nhiều sức lực do phải "đi" một quãng đường dài trong ngày, còn phải thực hiện một loạt các động tác khó như leo dây trong hang, ngồi xổm di chuyển, bơi qua sông. Ngay cả trong trạng thái mê sảng, được điều khiển bằng sức mạnh kỳ lạ, giáo sư Telegin cũng không còn sức để đứng dậy làm gì nữa, chỉ có thể nói mớ.

Juan không có tâm trạng nghe những lời vô nghĩa của Telegin. Anh dùng đèn pin soi khắp xung quanh, không thấy bóng dáng của Johnson.

"..." Có bắt chước con người thì cũng nên bắt chước cho ra dáng chứ, hết giờ làm rồi đi về là thế nào?

Tà thần biến mất vào thời điểm quan trọng, Juan chỉ có thể kéo Telegin lên để chuyển đến vùng đất cao hơn. Đồng hồ của Juan bị ngâm trong nước, đã ngừng hoạt động. Anh không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể ước tính đại khái mình đã ở trong hang bao lâu. Dù sao thì cũng chưa đầy ba ngày, Telegin chắc chắn sẽ không tỉnh lại. Sau khi gian nan đi một đoạn, chiếc túi ngủ quấn quanh người Telegin hoàn toàn chìm trong nước, nhờ sức nổi của nước, việc kéo nó trở nên dễ dàng hơn một chút, ít nhất thì đáy túi ngủ cũng giảm ma sát với đá.

[2024-ĐANG DỊCH] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ