Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 130
Tăng giá
Johnson đã đọc đoạn "đội thám hiểm nghi ngờ lẫn nhau, tranh cãi và chỉ trích lẫn nhau" một cách nghiêm túc.
Đúng như y đã nói vừa rồi, trong tiểu thuyết luôn có những tình tiết như vậy, khi con người rơi vào tình thế tuyệt vọng chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp. Ngay cả khi không có những lời nói dối do Juan bịa ra, họ vẫn sẽ xảy ra xung đột dữ dội do thất vọng, bức xúc, khác biệt về quan điểm và vân vân, thậm chí không thể nói ai đúng ai sai, đó chỉ là một cách để trút bỏ cảm xúc của họ.
Nguy hiểm nhất là sau xung đột. Đội ngũ có thể bị chia rẽ, mâu thuẫn dần tích tụ, cộng với nhiều mối đe dọa tử vong từ môi trường bên ngoài, ý chí của con người dần bị tiêu hao bởi những "sự tra tấn" này. Cuối cùng, sẽ có người phát điên, có người tấn công đồng đội, có người quyết định một mình bỏ đi tìm đường thoát thân.
Đối với tà thần, kiểu kịch bản này rất thú vị, và đi sâu vào trải nghiệm này cũng rất thú vị. Nhưng đội của Juan quá nhỏ, tổng cộng chỉ có ba người, không thể phát triển những tình tiết phức tạp hơn. Johnson không muốn thám tử chết, con người tên Telegin kia thì dường như có mối quan hệ tốt với thám tử. Chỉ còn lại một Lotta, người đầy cảnh giác, không có tình cảm với hai người còn lại, còn dẫn dắt Telegin nghi ngờ Johnson. Thôi quên đi, chờ xem trò chơi đấu đá nội bộ trong đội thám hiểm vào lần sau vậy!
Vậy là Johnson quyết định một công đôi việc: chia đội "thủ công". Chia cắt về mặt vật lý, buộc phải tách nhau ra.
Juan im lặng rùng mình. Anh cầu nguyện rằng nhiệm vụ ủy thác của tà thần này sẽ được hoàn thành càng sớm càng tốt.
Chẳng biết gió từ đâu thổi tới vù vù, hang động lạnh lẽo và ẩm ướt khiến cái lạnh thấm vào tận xương tủy. Juan đang quấn một tấm bạt không thấm nước bên ngoài quần áo, nhét mép vải vào cổ tay áo và thắt lưng, đây là cách đơn giản nhất để chống lạnh, trước đây anh cho rằng nó hữu ích, nhưng bây giờ dường như không có tác dụng. Hình như khi số lượng người giảm đi, một bầu không khí lạnh lẽo vô hình dày đặc dệt thành một tấm lưới lớn, giấu ở cuối lối đi tối tăm không một tia sáng, chờ đợi anh rơi vào.
"..."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Juan. Anh có cảm giác như mình đang đi bên trong cổ họng của một con quái vật, đang bị nó nuốt chửng. Nhưng điều này là không thể. Không thể có kiểu tiếp xúc "thân mật" này, bởi dù chỉ đến gần tà thần cũng đủ cho con người phát điên mà chết.
Juan cảm thấy miệng đắng nghét. Lúc này, lối đi trở nên dốc hơn, dốc đến gần tám mươi độ, Juan chỉ có thể bám vào những tảng đá trên vách đá, khó khăn di chuyển xuống dưới bằng dây thừng. Những viên đá mà anh đặt đế giày lên thỉnh thoảng bị trượt, người thiếu kinh nghiệm có thể sợ hãi buông tay ra mà ngã xuống.
Juan phải hít thật sâu nhiều lần trước khi tiếp đất thành công ở cuối con đường. Anh bật đèn pin lên thì phát hiện nơi này là một mỏm đá nhô ra, phía dưới vẫn không thấy đáy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[2024-ĐANG DỊCH] ĐÁ DỮ
General FictionTác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả Dịch: Mặc Thủy Tình trạng bản gốc: 164 chương (gồm ngoại truyện) Nằm trong Series: Những thế giới bất ổn đó Tình trạng bản dịch: Đang tiến hành Bìa: Bìa gốc trên Tấn Giang Tags: Cường cường, suy luận, huyền bí, ph...