Chương 102

6 1 0
                                    

Sau khi lãnh chứng, tất cả không hợp pháp đều trở thành hợp pháp, hai người cũng có giấy hôn thú, Lưu Hạ Sáu lưu tấm vé kia, kẹp trong chứng minh thư, thật thiêng liêng cùng đặc biệt.

Nàng thích đến nỗi buổi tối đi ngủ còn đặt ở đầu giường, nằm trên giường không ngủ được bật đèn màn hình điện thoại lên, tiếp tục nhìn.

Thương Cảnh cùng nàng nhìn, ngồi bên cạnh nàng, đưa tay chống cằm nói: "Em cười đẹp như vậy, chị không nhận ra."

Kỳ thực Lưu Hạ Sáu cảm thấy nụ cười của mình có chút ngốc nghếch, nhưng nếu vợ nói đẹp thì có nghĩa là nàng rất đẹp, dù sao cũng chỉ cho vợ mình thấy mà thôi.

"Trở về nhờ người phô tô bức ảnh này ra." Lưu Hạ Sáu nói.

Thương Cảnh hỏi: "Không phải đã chụp rất nhiều ảnh cưới rồi sao?"

"Em còn muốn mua một chiếc ví."

Thương Cảnh càng không hiểu ý của nàng, Lưu Hạ Sáu nói: "Như vậy em có thể cho chị vào ví, sau này đi đâu cũng không sợ, mỗi ngày đều mang chị theo."

Lưu Hạ Sáu cười ngây ngô một lúc lâu.

Ngày hôm sau, hai người ngủ đến mười một giờ mới dậy, ra ngoài chơi tiếp, sống trong ngôi nhà kính kia, ngôi nhà kính phản chiếu tia nắng, giống như một quả bóng nhỏ nhiều màu sắc, thực hiện ước mơ thiếu nữ của Lưu Hạ Sáu. Lúc ra ngoài thuê một chiếc xe máy, Thương Cảnh không biết lái xe, Lưu Hạ Sáu khí phách ngồi ở phía trước.

Lưu Hạ Sáu đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang, "Được rồi, lên xe đi, em nhất định sẽ chinh phục chị bằng kỹ năng lái xe của mình."

Mấy phút sau, Lưu Hạ Sáu hỏi Thương Cảnh: "Cảm giác thế nào?"

Thương Cảnh nói: "Đi còn nhanh hơn chị lái xe ô tô."

"Khụ khụ khụ." Lưu Hạ Sáu siết chặt tay lái, làm ra một bộ muốn lao tới, nghiêm túc nói: "Em là một tay đua."

"Ừm, thật ngầu."

Kỳ thực đã lâu Lưu Hạ Sáu không lái xe máy, hồi đi học nàng từng lái chở Ngụy Khánh Tình, bây giờ tay lái hơi cứng.

Nàng cố gắng tăng thêm sức lực, lái xe ra ngoài, Thương Cảnh ôm eo nàng nói: "Nghe nói ban đêm có thể nhìn thấy Cực Quang."

"Thật sao? Thế thì em phải đi xem." Lưu Hạ Sáu lái xe rất nhanh, gió thổi rất to, để tỏ ra ngầu nên nàng không quàng khăn, lúc này cảm thấy cổ mình lạnh cóng.

Sau khi dừng lại, nàng run rẩy thở ra, nhìn thấy phía sau có một cô gái trẻ mặc áo khoác quân đội màu xanh lá cây, cô gái trẻ rất nhiệt tình chào đón hai người, nói: "Các cô là Thương Cảnh và Lưu Hạ Sáu?"

"Ò, cô biết tôi ư?" Lưu Hạ Sáu nghi hoặc nhìn cô ấy.

Đối phương cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt đẹp, tóc có chút rối bù vì đội mũ lâu, Lưu Hạ Sáu nhất thời không nhận ra là ai.

Cho đến khi có thêm vài người từ phía sau đi tới, trong đó có một cô gái thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn, nhìn kỹ thì những lăng trụ đan vào giống như hai cơ thể giao hòa vào nhau.

[ViewJune] Thương Nhân Đá Quý và Tiểu Thư Kim Cương - CoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ