Ngày đó, em trai tôi được nghỉ học nên tôi đến trường đón nó.
Trên đường về nhà, tôi dừng xe đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, sau khi quay lại thì phát hiện có đám người đang tụ tập bên hồ nhân tạo.
Em trai tôi đang cố gắng kéo một cô gái lên bờ, cả người nó ướt đẫm.
Tôi hoảng quá nên vội vàng bỏ lại đống đồ rồi chen vào đám đông.
Em trai tôi thấy mọi người xung quanh chỉ lo đứng hóng chuyện, nó không biết làm thế nào nên nhìn tôi cầu cứu: "Chị ơi! Nhanh gọi xe cứu thương đi chị!"
Rồi thằng bé bắt đầu sơ cứu cho cô gái kia.
Sau khi xe cứu thương tới chở cô gái kia đi, rốt cuộc tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi không nhịn được mà đấm em trai mình một cái: "Có nhiều người lớn ở đó cơ mà! Trẻ nhỏ như em thể hiện làm gì?"
Em trai tôi vừa tránh vừa xin tha.
"Nhiều người nhưng có ai cứu đâu chị, cô gái kia còn là bạn học của em, sao em có thể thấy chết mà không cứu được ạ?"
Tốt bụng cũng không phải là chuyện xấu, thế nên tôi chẳng nói thêm gì nữa.
Tôi cứ ngỡ chuyện đó đến đây là kết thúc, nào ngờ mấy ngày sau trên mạng phát tán video em trai tôi cứu người.
Ban đầu tôi còn tưởng cư dân mạng sẽ khích lệ, khen ngợi thằng bé, nào ngờ khu bình luận chỉ toàn là lời mắng chửi nhục mạ.
[Còn nhỏ tuổi mà suy nghĩ bẩn thỉu quá đi...]
[Thật là ghê tởm.]
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi quay lại xem sơ qua video thì biết được, sau khi cô gái kia được cứu và tỉnh dậy, cô ta nói em trai tôi đã cố ý chạm vào ngực cô ta, lại còn duỗi lưỡi vào trong miệng cô ta lúc hô hấp nhân tạo nữa chứ.
Tôi như bị sét đánh.
Ba mẹ chết sớm, một tay tôi nuôi em trai khôn lớn. Năm xưa tôi muốn kiếm tiền nên lao vào đời khá sớm, lăn lộn từ đáy xã hội hỗn loạn, ngậm đắng nuốt cay suốt mười năm ròng rã mới đứng vững gót chân, mở được một quán bar.
Em trai tôi rất hiểu chuyện, thằng bé chưa bao giờ gây phiền phức cho tôi.
Nó biết tôi bận nên chọn ở lại ký túc xá của trường.
Trong các cuộc thi, nó luôn là người đứng nhất lớp, đôi khi nó còn lấy tiền thưởng mua quà tặng tôi nữa.
Góc độ trong video không thấy rõ động tác của em trai tôi, cho nên hầu hết mọi người đều tin lời nói của cô gái kia.
Nhưng tôi không tin.
Tôi đang định đến trường học thì giáo viên đã gọi điện thoại tới trước, ông ta thông báo rằng em trai tôi đánh nhau với bạn học, bị thương nên được đưa tới bệnh viện rồi.
Tôi vội vã chạy đến bệnh viện, lúc thấy em trai, thằng bé đang nằm trên giường bệnh với vết thương trên mặt.
Nó nhìn tôi, im lặng hồi lâu rồi nói một câu: "Em không có."
Tôi biết nó muốn giải thích chuyện trên mạng, tôi đau lòng đến mức nói không nên lời, chỉ có thể nắm chặt lấy tay nó.
"Chị biết mà."
Thầy giáo gọi điện cho tôi đang đứng ngoài cửa, ông ta thấy tôi thì bước đến: "Chị của Hyunbin, thật ra chỉ là xung đột nhỏ giữa bạn bè mà thôi..."
Tôi vẫn cố chấp yêu cầu xem camera giám sát, ông ta liếc mắt, đành dẫn tôi về trường học.
Sau khi xem camera, cả người tôi run lên.
Sau tiết tự học buổi tối, em trai tôi bị đám thanh niên kéo xuống cầu thang, bọn chúng không ngừng đạp lên người em trai tôi, đứa nào mệt thì đổi sang đứa khác.
Trong camera xuất hiện mười hai học sinh nam.
Giáo viên nói rằng, sau khi đoạn video Hyunbin có hành động bỉ ổi với Miyeon được lan truyền trên mạng, mấy cậu học sinh kia không nhịn được nên đã ra tay với em trai tôi, tuy cách xử lý khi gặp chuyện bất bình của bọn họ hơi cực đoan, nhưng cũng vì Hyunbin có lỗi trước.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta: "Sao thầy lại nói em trai tôi bỉ ổi?"
BẠN ĐANG ĐỌC
(Chaelisa Ver) _ PHÁN QUYẾT CỦA THẨM PHÁN
Fiksi PenggemarTác giả: 别搞笑了 Link gốc: https://www.zhihu.com/market/paid_column/1624090686730223616/section/1658115590354243584