Chap 37 - Dọn dẹp

630 69 4
                                    

Bạch Hiền ngây ra. "Lần này thì xong thật rồi, đi đâu cũng bị bắt cóc, huhu... ba ơi ơi cứu con."

"Cái tên này sao cứ lôi mình xềnh xệch thế vậy, không phải định đem mình vào chỗ tối rồi... Ôi, xong!!".

"Oh My God."

Bạch Hiền lúc này cố gắng dãy dụa nhưng không được. Tên này quá mạnh. Cậu cắn thật mạnh vào tay của tên đó đang bịt miệng cậu. Tên đó bị đau nên thả ra ngay, thừa dịp. Cậu hét toán lên.

- Thả tôi ra, tên đồi bại, sở khanh

- Có thả không thì bảo

- Thả tôi ra ngay không thì đừng trách.

- THẢ RAAA

Cuối cùng thì hắn cũng thả Bạch Hiền trên vỉa hè cách đó không xa, khi đã quen với bóng tối Bạch Hiền nhìn kĩ người đằng trước rồi run rẩy nói:

- Xán ... Xán Liệt, cậu làm trò gì vậy hả.

Xán Liệt cho tay vào túi quần rồi rút ra tờ giấy nợ, Bạch Hiền thở hắt ra tưởng anh định làm gì mình.

- Có đi không thì bảo.

"Suốt ngày mang ra doạ, tên... thần chết."

- Đi thì đi.

Cậu ngoan ngoãn đi theo Xán Liệt, đang đi cậu bỗng rùng mình:

- Không được...

Quay lại nhìn cậu với ánh mắt quái đản:

- Cậu hét cái gì vậy?

Vắt chéo hai tay trước ngực thủ thế, nhìn chằm chằm anh, chân lùi lại một bước, miệng nuốt nước bọt nói :

- Cậu, cậu định làm bậy là không được đâu. Tuy... tuy tôi nợ cậu nhưng tôi nhất quyết không bán thân đâu, tôi biết mình rất có sức hút nhưng...

Cậu ảm đạm buồn rầu nói.

Xán Liệt nghe xong thì bật cười ra tiếng

"Cái tên này, người ta nói đúng việc gì cứ phải cười lên như vậy chứ. Ừm mà nhìn cậu ta cười củng không đến nỗi nào, mà từ lúc mình về nước đến giờ đây là nụ cười thoải mái nhất thì phải, mọi khi toàn cười nhạt, đồ khỉ gió lời tôi nói buồn cười vậy sao."

Xán Liệt vỗ đầu cậu như vỗ đầu em bé:

- Cậu nghĩ tôi.. . - Vừa nói Xán Liệt vừa nhìn toàn thể và bao quát người Bạch Hiền - có hứng thú với người hai lưng và lùn một mẩu như cậu à. Hay tự an ủi mình vậy... Ha... Ha...

"Đúng là tên rắn độc mở miệng ra là y hệt lúc bé, chả thay đổi gì."

Bạch Hiền xám mặt nhận xét :

- Nhìn cậu rất đểu cậu có biết không?

- Đây không phải đểu mà là cool đấy.

 Anh hất hất mặt. Bạch Hiền nhìn bản mặt khó ưa của anh, cậu không thương tiếc :

- Cậu biết bây giờ cậu giống gì không.

-....

- Vượn người

Khoanh tay cười nhẹ, không những không tức giận lại còn vẻ thản nhiên :

[Long fic/ ChanBaek/ HE ]Phải chăng đó là cơ hội để anh yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ