Chương 91-95

2 0 0
                                    


Chương 91: Ông nội, con là Tạ Nhất Bác
Edit: Hyukie Lee

Đi Tạ gia sao ?

Tiêu Chiến nói: "Muốn con đến cảnh trong trí nhớ ạ?"

Trương Quan Đình: "Đúng thế, có lẽ sẽ kích thích đến nhiều kí ức có liên quan hơn."

Chuyện này không khó, Tiêu Chiến đáp: "Để con về nhà nói với ba một tiếng."

Tuy Tiêu gia và Tạ gia rất ít qua lại, nhưng cùng tồn tại trong thành phố, lại có xí nghiệp quy mô tương đương, không thiếu hợp tác trên các phương diện.

Trương Quan Đình: "Cố gắng suy nghĩ đến chuyện đó, làm lại những chuyện đã xảy ra thì hiệu quả sẽ tốt hơn."

Tiêu Chiến đáp: "Con hiểu rồi, cảm ơn tiến sĩ Trương."

Trước khi cúp điện thoại, đột nhiên Trương Quan Đình hỏi câu: "Hai đứa đã ở cùng nhau rồi sao?"

Mặt Tiêu Chiến nóng lên, nhẹ giọng nói: "Vâng..."

Trương Quan Đình ôn thanh nói: "Rất tốt, tình yêu có lực lượng tinh thần rất mạnh."

Tiêu Chiến dùng sức gật đầu: "Vâng, cậu ấy cho con dũng khí!"

Vương Nhất Bác không những cho y dũng khí đối mặt với quá khứ, mà còn giúp y nhìn đến tương lai.

Rốt cuộc cũng bước ra một bước, là vì Đại Tiêu.

Ba ba, người đàn ông mạnh mẽ chống cả mảnh trời lại mất đi thứ tình cảm chân thành nhất, cần y.

Nhận thức này mang cho Tiêu Chiến lực lượng vô tận!

Y không thể yếu đuối nữa, y không thể để Đại Tiêu thống khổ nữa.

Dù cha có là ngọn núi cao lớn thì cũng cần che chở bảo hộ, nếu cứ đứng dưới gió táp mưa sa thời gian dằng dẵng mãi, cuối cùng đều sẽ hao mòn.

Khi Tiêu Chiến về nhà, nhìn thấy dì Ngô đang quét dọn vệ sinh.

Dì Ngô nói: "Tiêu tiên sinh ở nhà miết từ chiều tới giờ."

Tiêu Chiến sửng sốt, gật đầu đã biết.

Dì Ngô không tiện nhiều lời, chỉ hỏi: "Mấy con hào mới chuyển tới rất mập, tối nay có muốn ăn không?"

Tiêu Chiến đáp: "Vâng, dì Ngô vất vả."

Dì Ngô bật người cười lên: "Khách sáo với dì làm gì." Nói xong liền vào phòng bếp bận rộn.

Tiêu Chiến đến phòng ngủ thay quần áo trước, khi đi ra cửa hít nhẹ một hơi, dùng sức nắm chặt tay.

Ba ba đang ở lầu ba.

Y muốn đi lên, y muốn tìm mẹ.

Tiêu Chiến đứng ở cầu thang, nhắm mắt.

Dũng cảm lên, Tiêu Chiến, không được rút lui, mày rất nhớ mẹ mà không phải sao, tất cả những thứ của bà đều đang ở lầu ba, vô số hồi ức của hai người cũng đang ở đó, lên đi... Bước lên tìm đi.

Tiêu Chiến nhấc chân, dẫm lên bậc thang.

Đá cẩm thạch hình bông tuyết nhạt màu được thảm trải sàn màu xám phủ lên, thảm được giặt giũ thường xuyên, giẫm lên còn có thể cảm nhận được mùi của ánh nắng. Tiêu Chiến cảm thấy dưới chân rất mềm, như giẫm lên đám mây, nhẹ đến lòng người hoảng hốt.

Mau an ủi tuiWhere stories live. Discover now