#10: mưa buồn

15 3 0
                                    

Thời tiết đã bắt đầu chuyển qua đông hẳn. Ngoài trời không một vạt nắng ấm, chỉ thấy gió đang không ngừng rít gào cuốn đi hết những cánh lá còn sót lại trên cây khiến cành cây trơ trụi. Bên ngoài đang mưa ngâu. Chẳng biết vì lí do gì mà cứ đến dịp quan trọng tôi cần ra ngoài nhiều thì trời lại mưa. Vì đã quen với thời tiết thất thường như thế nên trong túi sách của tôi lúc nào cũng có một chiếc ô nhỏ màu xanh đậm.



Thư kí Lim lái xe khá ổn định, xe lăn bánh nhanh trên đường làng rồi đi đến tuyến đường cao tốc trước mặt. Cảnh vật xung quanh di chuyển qua khung cửa nhanh đến độ tôi chỉ có thể nhìn thấy những vạch kẻ đường màu vàng. Những giọt mưa đậu trên cửa kính ô tô cứ thế nối tiết nhau trườn, đến khi đáp xuống đất lại tiếp tục tuần hoàn vốn có của nó.


“Thư kí Lim, bao lâu thì ta đến nơi?”



“Nhà tôi khá xa khu anh đang sống nên cần ít nhất ba tiếng lái xe đường dài. Anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lái xe một nửa thời gian sau đó tìm một chỗ nghỉ chân trên đường đi để anh có thể mua đồ hoặc nếu anh có nhu cầu muốn sử dụng nhà vệ sinh. ”


Tôi gật đầu biểu thị mình đã rõ. Sức khỏe tôi mấy nay không tốt, vậy nên tôi mong bữa cơm gia đình với nhà thư kí Lim sẽ không có rượu. Bụng dạ tôi đang rất yếu, sáng nay may làm sao mới ăn được chút cơm anh Minho nấu nên bây giờ thấy đỡ hơn rất nhiều.

Vì mới bắt đầu xuất phát nên tôi e là thư kí Lim sẽ thấy buồn ngủ. Nhưng tôi lại chẳng biết nói với cô ấy cái gì cho phải. thứ duy nhất trong đầu tôi hiện lên là công việc. Nhưng công việc trong tình huống hiện tại thì lại không phải ý hay vì chúng tôi đang trong kì nghỉ nên tôi lại ngại nếu cô ấy khó chịu. Mặt khác, tôi lại không biết nhiều mấy thứ phụ nữ hay nói với nhau lúc rảnh như mỹ phẩm hay các chàng trai. Thôi thì tôi lựa chọn im lặng là vàng. Nam tử hán mà nói nhiều quá cũng không tốt.

Tôi đang định nhắm mắt vào với ý định chợp mắt nghỉ ngơi thì cô ấy lên tiếng:

“Trưởng phòng Han, tôi có điều này muốn hỏi anh nhưng lại sợ động chạm đến cuộc sống riêng tư của anh. Liệu anh có ngại nếu tôi hỏi không?”

“Không sao, cô cứ nói đi.”

“Ban nãy khi tôi chờ anh trên xe, anh bước từ ngõ ra đến cổng làng, tôi thấy phía su anh là đối tác Lee. Anh và anh ấy có vẻ rất thân.”

Anh Minho đi phía sau tôi á?? Tại sao tôi không hề biết điều này?

“Cô thấy anh ấy đi sau tôi?”

“Đúng vậy. Đối tác Lee ặc áo len cổ lọ màu xám và áo dạ đen. Trên tay là ô trong suốt cái hay thấy ở cửa hàng tiện lợi. Anh ấy bước theo sau anh, cách anh mấy mét. Đừng nói với tôi là anh ta theo dõi anh nhé?”

Chắc anh ấy không yên tâm khi thấy tôi trên xe của thư kí Lim. Dù tôi đã trấn an anh ấy nhưng có vẻ anh ấy vẫn hơi lo.

“Không phải, đúng là anh ấy đến chỗ tôi để ăn tết. Bọn tôi quen nhau từ rất lâu về trước rồi. Anh ấy và tôi trước đây sống chung một khu với nhau. Về sau nhà anh ấy chuyển đi đâu tôi cũng không rõ, còn nhà tôi thì vẫn luôn ở đây. Hay nói cách khác thì đó là quê hương của tôi. Vì công ti quá xa nhà nên tôi đã chuyển ra mua một ngôi nhà gần chỗ làm hơn.”

||minsung|| Không hẹn gặp lạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ