Nghe những lời này, Đan Ny cảm thấy trong lòng đau nhói.
Khi còn nhỏ, nàng rất giữ thể diện, ở bên ngoài không chịu cúi đầu khi bị ủy khuất, trở về liền nhào vào trong ngực Trần Kha mà khóc lớn.
Tỷ tỷ ôm nàng an ủi nàng, thế cho nên trong suốt mười năm đó, nàng đã quá phụ thuộc vào cô.
Mấy năm nay sống một mình, cho rằng bản thân đã tu luyện để không có bất kỳ tổn thương nào, nhưng nàng không ngờ khoảnh khắc nhìn thấy Trần Kha, cảm giác thơ ấu lại ùa về trong lòng.
Nàng thực sự ủy khuất.
Nhưng nàng không còn có thể ôm mà khóc lóc kể lể với Trần Kha như khi còn nhỏ.
Gió nóng làm người ta khô nóng, lá cây trên đầu xào xạc, Đan Ny cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm, trong mắt lóe lên vẻ chật vật, do dự một chút, có chút miễn cưỡng rút ra.
"Tôi không có ủy khuất." Nàng giả bộ thoải mái cười cười, sau đó xoay người đi mở cửa nhà "Bên ngoài nóng, vào đi."
Trần Kha có chút kinh ngạc, theo nàng vào nhà.
Tầng một mát hơn bên ngoài, Đan Ny vẫn bật điều hòa, rót hai cốc nước, ngồi xuống, nhất thời không biết nói gì, rũ mắt im lặng.
"Em không lưu số của tôi sao?" Trần Kha hỏi.
Đan Ny sửng sốt một chút, sau đó ngước mắt lên: "À, tôi quên mất." Nàng chột dạ dời ánh mắt đi, lấy điện thoại ra, lưu vào danh bạ: "Vừa rồi là bằng hữu của tôi nghe điện thoại, tôi đang bận, nên...."
Nàng nhìn xuống màn hình điện thoại, giống như đang nói chuyện với chính mình, nói đến một nửa mới phản ứng lại mình không cần phải giải thích.
Trần Kha lẳng lặng nghe, khóe môi cong lên một cung nhu hòa, cũng không có hỏi thêm câu nào.
Thật hiếm khi Đan Ny không châm chọc cô. Thật hiếm khi hai người có thể tâm bình khí hòa nói chuyện như vậy.
Không hỏi những thứ hỗn độn đó, chỉ muốn duy trì loại ấm áp nhạt nhẽo này.
Đan Ny nhìn thấy cô nhu tình cười với mình, trái tim bỗng nhiên loạn một chút. Có lẽ là bởi vì nhiều cảm xúc chồng chất, quá hỗn độn, lại cho rằng như vậy cũng rất tốt.
"Chuyện đó----" nàng chuyển chủ đề trở lại.
Ánh mắt Trần Kha lạnh lùng, cắt ngang nói: "Người tố cáo là bằng hữu cùng phòng của Vạn Tư Kỳ, chuyện này không nên trách em."
"Nhưng thực sự tôi đã nhìn thấy mà không tố cáo, không oan uống."
"...."
"Quên đi," Đan Ny lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Cũng không phải tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm, dù sao tôi là người có lỗi, chuyện này cho qua đi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tôi, hơn nửa tháng xem như là kỳ nghỉ cũng không tồi." Mọi chuyện xé to lên, không thể giải thích rõ ràng, chỉ khiến người ta xấu hổ mà thôi.
Nàng và Trần Kha có mối quan hệ khó xử, đối phương không cần làm gì thay nàng, hai người đều là người trưởng thành, một chút ủy khuất cũng không tới mức trời sập.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đản Xác][cover] Lão Bà Kết Hôn Sao?
Roman d'amourTác giả: Cảnh Ngôn Thể loại: Bách hợp, hiện đại