10

48 12 0
                                    


Từ sau buổi ấy, khi View xuất hiện trước mặt June trong ánh sáng dịu dàng của thư viện, mọi thứ dường như đã thay đổi một cách âm thành nhưng rõ rệt. June nhận thấy sự trống trải trước đây trong lòng mình đã dần nguôi ngoai, cảm giác bất an và cô đơn từ những ngày View vắng mặt đã được xóa nhòa. Từng khoảnh khắc bên cạnh View như một liều thuốc dịu êm, mang đến sự bình yên và hạnh phúc không thể diễn tả. Cả hai cùng nhau trải qua những ngày tháng dịu dàng, tưởng chừng như mọi thứ diễn ra tự nhiên và chậm rãi, mà không cần phải nói thành lời.

Cứ thế, ngày nối ngày, họ cùng nhau lên thư viện, ngồi kế bên giữa không gian yên tĩnh, tiếng lật giở sách đều đặn xen kẽ với vài câu trao đổi nhẹ nhàng. Những cuộc nói chuyện ban đầu chỉ quanh quẩn về bài luận văn dần mở rộng, thêm nhiều chia sẻ và mỉm cười. Khi ánh nắng chiều dần nhạt, họ lại cùng nhau đi ăn tối – đôi khi là một tiệm mà June thích, đôi lúc là món ăn vặt bên đường June muốn thử. Không cần nhiều lời, không cần những hành động phô trương, họ chỉ đơn là cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc nhỏ, bình dị mà ấm áp.

Từ lúc ấy, những rung động mơ hồ, mong manh tựa những hạt mầm đã bắt đầu nảy nở. Mỗi lần ánh mắt vô tình chạm nhau, một nhịp tim lỡ nhịp, hay những nụ cười dịu dàng giữa ánh nắng ban mai, những cảm xúc ấy cứ chầm chậm lan tỏa. Chẳng ai trong họ thực sự hiểu cảm giác này là gì, và cũng chẳng ai muốn vội vã định nghĩa điều gì. Họ chỉ cùng nhau tận hưởng những ngày tháng yên bình – nơi mà không cần đến lời hứa hẹn nào, chỉ có những rung cảm lặng thầm của riêng họ.

Sáng nay, View vẫn đến trường như thường lệ, nhưng thay vì hướng về thư viện ngay như mọi lần, cô khẽ rẽ bước về phía lớp học của mình. June đã bảo hôm nay sẽ có bài kiểm tra nên chỉ có thể đến thư viện sau tiết đầu tiên. View mỉm cười, tự nhủ rằng mình sẽ chờ, dù hơi thiếu chút cảm giác quen thuộc khi không có June ngồi cạnh từ sớm. Cô thả lỏng vai, bước vào lớp, suy nghĩ thoáng qua về buổi học của mình, nhưng tâm trí lại lơ đãng chờ đến lúc họ sẽ gặp nhau sau giờ kiểm tra ấy.

View bước vào lớp, đôi mắt khẽ nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ở chiếc bàn quen thuộc – nơi mà đã lâu rồi cô chưa ngồi đến. Cảm giác vừa thân thuộc vừa lạ lẫm thoáng qua trong khoảnh khắc cô kéo ghế ngồi xuống.

Milk và Namtan ngồi gần đó, thấy View xuất hiện liền ngạc nhiên quay lại. Milk không giấu được nụ cười, khẽ đùa.

- "Ô kìa, hôm nay có chuyện gì mà mày chịu ghé lớp thế này hả?"

- "Tụi tao tưởng mày chuyển hẳn lên thư viện sống rồi chứ." – mỉm cười, lắc đầu.

View bật cười khẽ, đôi mắt lấp lánh nhưng điềm tĩnh.

- "Đôi khi cũng phải về thăm lớp mình một chút chứ." – cô đáp nhẹ, ánh nhìn bình thản nhưng lại phảng phất chút gì đó nhẹ nhàng. – "Với lại, hôm nay thư viện có chút thiếu thú vị."

Milk và Namtan liếc nhau, dường như đã đoán ra được nguyên do mà không cần phải hỏi thê, họ chỉ trao nhau một cái nhìn hiểu ý rồi nở nụ cười đầy thấu hiểu.

Milk ngả người ra sau, khoanh tay, nửa đùa nửa thật.

- "Từ ngày mày về, số lần tao thấy mặt mày đếm không quá một bàn tay nữa đó."

[ViewJune] Ánh Sáng Nơi Vực ThẳmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ