Sau khi mẹ mất và cha bị kết án tù vì tội ngộ sát, Quang Anh chính thức trở thành một đứa trẻ mồ côi. Căn nhà cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm nhỏ, nơi từng tràn ngập tiếng cãi vã và những mảnh ký ức đau thương, giờ chỉ còn lại mình cậu. Trong những ngày đầu tiên sống một mình, Quang Anh thường ngồi bất động hàng giờ, đôi mắt vô hồn nhìn cây đàn piano cũ kỹ – thứ duy nhất còn lại kết nối cậu với ký ức của mẹ và Minh.
Một buổi tối, khi ánh sáng từ bóng đèn trần nhạt nhòa chiếu lên những phím đàn đã ngả màu, cậu lật mở cuốn sổ tay mà Minh từng tặng. Những dòng chữ nguệch ngoạc của Minh hiện lên như lời nhắc nhở: "Đừng bỏ cuộc. Hãy chơi nhạc và tiếp tục ước mơ của cậu." Câu nói ấy, cùng với lời dặn dò cuối cùng của mẹ, như một tia sáng nhỏ nhoi trong cuộc sống tối tăm của Quang Anh.
Quang Anh quyết định nghỉ học khi vừa bước qua tuổi 15. Với cậu, việc đến trường chẳng còn ý nghĩa khi giấc mơ duy nhất là âm nhạc. Để có tiền trang trải cuộc sống, cậu bán đi hầu hết đồ đạc trong nhà, chỉ giữ lại cây đàn piano cũ và cuốn sổ tay của Minh. Nhưng số tiền ít ỏi ấy chỉ cầm cự được vài tuần.
Cậu xin làm phụ bếp tại một quán ăn nhỏ gần nhà. Công việc không dễ dàng – mỗi ngày cậu phải dậy từ 5 giờ sáng để rửa bát, lau dọn và chuẩn bị nguyên liệu. Đôi tay nhỏ nhắn ngày nào giờ đầy những vết chai sạn, còn mùi dầu mỡ thì dường như không bao giờ rời khỏi người cậu. Đồng lương ít ỏi chỉ vừa đủ để cậu trả tiền thuê nhà và mua thức ăn qua ngày.
Mỗi buổi tối sau giờ làm, Quang Anh lại ngồi một mình trong căn nhà tối om. Những bữa cơm vội vàng không thể lấp đầy sự cô đơn trong lòng cậu. Nhưng cậu biết mình không thể gục ngã. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cậu lặng lẽ ngồi xuống trước cây đàn piano cũ, để ngón tay chạy trên phím đàn. Những giai điệu buồn bã vang lên giữa đêm khuya, như thể đó là cách duy nhất để cậu trút bỏ mọi cảm xúc dồn nén.
Những đồng lương ít ỏi từ công việc phụ bếp không thể giúp Quang Anh thực hiện giấc mơ lớn hơn: học tại một trường thanh nhạc chuyên nghiệp. Cậu bắt đầu biểu diễn trên đường phố vào cuối tuần, cùng cây đàn guitar cậu mua ở một tiệm đồ cũ.
Mỗi lần cầm đàn ra phố, cậu đều cảm thấy ngại ngùng. Ánh mắt tò mò, thậm chí chế nhạo của người qua đường khiến cậu có lúc muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, lời nói của Minh lại vang lên trong tâm trí: "Cậu chơi giỏi lắm. Đừng sợ mọi người, chỉ cần tin vào bản thân mình."
Vậy là, Quang Anh dẹp bỏ sự tự ti, đứng giữa góc phố đông người, bắt đầu chơi những giai điệu tự sáng tác. Ban đầu, rất ít người dừng lại lắng nghe. Nhưng dần dần, tiếng đàn của cậu thu hút những người qua đường. Có người nán lại vài phút, có người thả vào chiếc hộp đàn những đồng xu nhỏ. Mỗi lần như thế, Quang Anh lại thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.
Cuộc sống của Quang Anh là chuỗi ngày mưu sinh vất vả. Ban ngày, cậu làm việc quần quật tại quán ăn. Ban đêm, cậu luyện tập đàn và sáng tác nhạc. Cuối tuần, cậu mang cây đàn ra góc phố quen thuộc, hy vọng có thể kiếm thêm chút tiền để tiết kiệm.
Dù khó khăn, cậu chưa bao giờ bỏ bê giấc mơ. Những bản nhạc của Quang Anh ngày càng được trau chuốt hơn, và cậu bắt đầu gửi những bài sáng tác của mình đến các trung tâm âm nhạc nhỏ với hy vọng được nhận làm cộng tác viên. Dù bị từ chối nhiều lần, cậu không nản lòng.
Mỗi khi mệt mỏi đến mức muốn buông xuôi, Quang Anh lại nhớ đến gương mặt rạng rỡ của Minh khi cậu lần đầu bước lên sân khấu: "Mình biết cậu làm được mà." Cậu cũng nhớ đến ánh mắt đầy yêu thương của mẹ vào những giây phút cuối cùng: "Con phải mạnh mẽ."
Sau ba năm vừa làm việc vừa tích góp, Quang Anh cuối cùng cũng đủ tiền đăng ký một khóa học ngắn hạn tại một trường thanh nhạc. Những ngày đầu, cậu cảm thấy lạc lõng giữa những người bạn có xuất phát điểm tốt hơn mình, nhưng cậu không cho phép bản thân gục ngã.
BẠN ĐANG ĐỌC
/CapRhy/ Bound by Fate
FanfictionPhải mất bao lâu để quên đi tổn thương ... Giới thiệu nhân vật: Hoàng Đức Duy là một CEO trẻ tuổi, vừa trở về nước tiếp quản tập đoàn gia đình sau nhiều năm du học ở nước ngoài. Đức Duy luôn toát ra khí chất áp đảo, khiến những người xung quanh vừa...