Chương 9: Căn Phòng Bí Mật
Tình yêu sai trái giữa ông Đức và Định ngày càng sâu đậm hơn, và cùng với đó, những sở thích kỳ lạ của Định cũng được ông Đức âm thầm thấu hiểu và chiều chuộng. Ông không thể ngừng nghĩ về cách làm cho Định cảm thấy hạnh phúc và gần gũi với mình hơn, ngay cả khi ông không có mặt ở nhà.
Một ngày nọ, ông Đức quyết định sửa lại căn nhà kho cũ phía sau vườn - nơi vốn dĩ chỉ dùng để chứa những đồ linh tinh ít dùng đến. Ông muốn biến nó thành một không gian đặc biệt, một nơi mà Định có thể thỏa sức sống trong thế giới riêng của mình, nơi chỉ thuộc về anh và ông.
---
Ông Đức bắt đầu lên kế hoạch. Ông thuê thợ sửa chữa căn nhà kho, nhưng không nói rõ mục đích thực sự của mình. Ông chỉ bảo với họ rằng muốn biến nơi này thành một phòng lưu trữ cá nhân.
- "Cứ làm theo ý tôi, nhưng nhớ giữ kín chuyện này. Tôi không muốn ai trong nhà biết cả." - Ông dặn dò.
Khi căn phòng được sửa xong, ông tự mình sắp xếp mọi thứ bên trong. Ông lắp đặt một hệ thống thông gió đặc biệt để giữ cho căn phòng luôn khô thoáng nhưng vẫn đảm bảo có thể lưu giữ mùi hương lâu hơn. Ông cũng chuẩn bị những chiếc tủ gỗ kín, từng ngăn được chia cẩn thận để đựng quần áo, vớ và quần lót đã qua sử dụng của mình.
---
Khi mọi thứ hoàn thành, căn phòng kho cũ đã hoàn toàn lột xác. Bên trong, ông Đức bài trí mọi thứ thật gọn gàng. Có một chiếc giá treo để bộ quân phục của ông sau mỗi ngày làm việc, một ngăn riêng cho những đôi vớ, và một ngăn khác cho quần lót.
Đặc biệt, ông còn đặt một chiếc ghế dài ở giữa phòng, nơi Định có thể ngồi mỗi khi vào đây.
Một buổi tối, khi cả nhà đã đi ngủ, ông Đức gọi Định ra ngoài.
- "Đi với anh, anh có thứ này muốn cho em xem." - Ông nói, giọng bí ẩn.
Định tò mò đi theo ông ra phía sau nhà. Khi ông mở cửa căn phòng mới sửa, ánh sáng từ bên trong hắt ra khiến Định không khỏi bất ngờ.
- "Đây là... gì vậy anh?" - Định hỏi, đôi mắt mở to nhìn quanh căn phòng.
Ông Đức mỉm cười, bước vào trước, kéo Định theo sau.
- "Là nơi dành riêng cho em. Anh biết em thích những thứ thuộc về anh, nên anh muốn tạo một không gian để em có thể thoải mái mỗi khi nhớ anh."
Định nhìn quanh căn phòng, cảm giác như tim mình muốn vỡ ra vì hạnh phúc. Anh bước đến chiếc giá treo, chạm nhẹ vào bộ quân phục của ông Đức, rồi mở một ngăn tủ, nơi những đôi vớ và quần lót của ông được xếp gọn gàng.
- "Anh... làm tất cả những điều này cho em sao?" - Định quay lại, đôi mắt anh ngấn nước.
Ông Đức bước đến gần, đặt tay lên vai anh, mỉm cười dịu dàng:
- "Đúng vậy. Anh muốn em biết rằng, dù anh không có ở đây, em vẫn luôn có anh bên cạnh."
Không kìm được cảm xúc, Định lao vào ôm chặt lấy ông Đức.
---
Từ đó, căn phòng bí mật trở thành nơi mà Định thường xuyên lui tới mỗi khi ông Đức không có nhà. Mỗi khi nhớ đến ông, anh lại vào căn phòng, ngồi trên ghế dài, cầm lấy một chiếc áo hay một đôi vớ của ông, hít lấy mùi hương quen thuộc.
Cảm giác ấy khiến Định cảm thấy gần gũi với ông Đức hơn, như thể ông đang ở ngay bên cạnh anh.
Có lần, khi đang ở trong căn phòng, Định cầm lấy một chiếc quần lót dơ của ông Đức, áp lên mặt, nhắm mắt lại. Anh tưởng tượng đến hình ảnh ông Đức đang mặc chiếc quần lót này, cười với anh, gọi anh bằng giọng trầm ấm quen thuộc.
- "Đức... em yêu anh." - Anh thì thầm, như thể đang nói với ông Đức dù ông không có ở đó.
---
Dạo gần đây, bà Loan bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ. Số lượng quần áo bẩn của ông Đức ít hơn hẳn so với trước đây.
Có lần, bà hỏi ông:
- "Anh dạo này thay đồ ít hơn à? Em thấy quần áo bẩn của anh ít lắm, hay là anh giặt bớt rồi?"
Ông Đức chỉ cười nhẹ, không trả lời thẳng vào câu hỏi. Ông liếc nhìn Định, lúc này đang ngồi ở bàn uống nước, và ánh mắt ấy đủ để khiến Định hiểu rằng ông đang nghĩ gì.
- "À, chắc tại anh làm việc ít hơn thôi. Em đừng lo." - Ông trả lời, giọng điềm tĩnh.
Bà Loan không hỏi thêm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó không bình thường.
---
Đối với Định, căn phòng bí mật ấy là nơi anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Mỗi lần bước vào đó, anh như được chìm đắm trong thế giới của riêng mình và ông Đức.
Có lần, khi ông Đức đi công tác xa vài ngày, Định gần như dành cả buổi tối trong căn phòng ấy. Anh ngồi trên ghế dài, cầm lấy chiếc áo sơ mi của ông, áp sát lên mặt, hít lấy mùi hương quen thuộc.
- "Anh, em nhớ anh quá." - Anh thì thầm, giọng đầy cảm xúc.
Khi ông Đức trở về, Định chạy ngay ra đón ông, ôm chặt lấy ông mà không quan tâm đến ánh mắt tò mò của mọi người trong nhà.
Ông Đức mỉm cười, vuốt nhẹ tóc anh, thì thầm:
- "Anh cũng nhớ em. Tối nay, anh sẽ chờ em ở căn phòng của chúng ta."
---
Căn phòng bí mật ấy không chỉ là nơi lưu giữ quần áo, vớ và quần lót của ông Đức, mà còn là nơi lưu giữ tình yêu sai trái nhưng mãnh liệt giữa họ.
Dù biết rằng những điều này không thể kéo dài mãi mãi, cả ông Đức và Định đều chọn sống cho hiện tại, tận hưởng từng khoảnh khắc hạnh phúc mà họ có cùng nhau.
Và trong căn phòng ấy, mùi hương của ông Đức luôn là thứ khiến trái tim Định cảm thấy ấm áp và trọn vẹn nhất.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mối Tình Cấm Kỵ
Short StoryTruyện cha con, nhẹ nhàng, tình cảm nhưng cũng đầy kích thích kkk. (AI viết nên hông có sếch đâu kk)