"Ai da."
Tiếng động đột ngột làm cả hai người cùng giật mình, Đăng Dương buông Pháp Kiều nhìn ra cửa.
Dì đứng ở ngoài tay vịn trên chốt cửa, trên mặt vẫn một bộ tươi cười vui vẻ.
Đang thân mật bị người lớn gặp được làm hai người đều cảm thấy xẩu hổ. Dì cũng mặc kệ hai người có cảm thấy xấu hổ hay không mà thêm dầu vào lửa: "Thân mật với nhau mà không chịu đóng cửa à, dì vừa đi qua đã thấy rồi. Mà may là dì đấy nhé, nếu mà Bảo Ngọc nhìn thấy thì có phải càng xấu hổ hơn không."
Pháp Kiều nghĩ: bị dì thấy đã đủ xấu hổ rồi.
Dì đi vào nói: "Thế nào, phòng dì chuẩn bị cũng được chứ, dì cố ý đi tìm cửa hàng bán hoa hồng đỏ, tốn không ít tiền đó."
Đăng Dương nói: "Rất đẹp, vất vả cho dì rồi ạ."
Dì cười không khép miệng được: "Ừ, hai đứa thích là tốt rồi, dì còn định mua cả bóng bay các thứ cơ, Bảo Ngọc cứ nói dì làm thế là không bảo vệ môi trường, lại còn chiếm hết diện tích nên dì mới không mua đấy."
Pháp Kiều nhịn không được đi đến cạnh Đăng Dương nói nhỏ: "May mà không mua."
Đăng Dương cúi đầu cười nhẹ một tiếng.
Dì vẫn vui vẻ lắm: "Thì thầm cái gì mà vui vẻ thế."
"Nói dì có tâm quá rồi ạ." Đăng Dương cười.
"Dì không tin đâu." Bà nói vậy thôi chứ trong lòng thì vui lắm, càng nhìn Đăng Dương lại càng thấy thích.
Pháp Kiều giờ mới phát hiện Đăng Dương cũng biết cách dỗ dành trưởng bối lắm chứ!
Cái miệng này của giáo sư đúng là không uổng mà, không chỉ lừa anh đến thất điên bát đảo, lại còn có thể dỗ cho trưởng bối vui quên cả trời đất.
"Kiều, đến dì phòng đi, dì muốn nói chuyện với con một lát."
"Dạ được."
Dì nhìn Đăng Dương nói: "Lát nữa dì trả người cho con."
Đăng Dương cười: "Dạ." Anh nửa nghiêm túc nửa nói giỡn nói: "Dì phải nhanh lên nhé ạ."
Dì cao giọng cười to: "Đã biết đã biết."
Dì vừa nói vừa đi ra ngoài, Pháp Kiều cũng đi theo, lúc đi còn quay lại chun mũi với Đăng Dương, làm biểu cảm đáng yêu vô cùng. Đăng Dương nâng cằm nhướn mày với anh.
Pháp Kiều đã mười năm không về Vĩnh Long, Bảo Ngọc cho rằng mình chưa từng gặp Pháp Kiều, nhưng thực ra hồi cô còn nhỏ Pháp Kiều đã từng gặp rồi, lúc ấy cô mới chỉ ba bốn tuổi nên mới không nhớ được.
Lúc ấy Pháp Kiều mới chỉ hơn hai mươi tuổi, còn rất trẻ.
Pháp Kiều chỉ ở Vĩnh Long một thời gian ngắn rồi đi, từ đó đến giờ chưa từng quay lại Vĩnh Long.
Pháp Kiều không trở về Vĩnh Long, nhưng thi thoảng dì có lên TPHCM thăm anh, hoặc gọi video cho anh. Thoáng một cái, Pháp Kiều tuổi cũng không còn trẻ nữa, mà tóc dì cũng đã bạc thêm nhiều.

BẠN ĐANG ĐỌC
DuongKieu | CÙNG BẠN HỌC CŨ KẾT HÔN
Novela JuvenilTruyện chuyển ver từ bộ 同学婚约 của tác giả 几京. Edit: Bamba Chuyển ver: Bamba Nguồn: https://truyenwikidich.net/truyen/dong-hoc-hon-uoc-YNvqOFS4CHdXnYTH Lưu ý: Truyện chưa có sự đồng ý của tác giả nên có thể bị xoá nếu tác giả yêu cầu. Vui lòng không...