Chương 5: ĐAU LÒNG

413 26 0
                                    

Tác giả: mirromirrora
Người dịch: kim nguyen

*Lời kể Ryeowook*

"Cám ơn mọi người đã làm điều này cho em"

Các thành viên khẽ gật đầu, tôi có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt họ. Tôi nhấn chuông cửa hồi hộp chờ đợi. Khi cửa mở ra và họ chính họ là người tôi mong nhớ. Họ những người mang hơi ấm cho tôi người mà tôi yêu quý nhất và cũng chỉ có một trên đời mà thôi- appa và umma của tôi. Khi nhìn thấy tôi, mẹ liền ôm chặt lấy và đặt một nụ hôn ngọt ngào lên trán tôi. Tôi khẽ cắn môi bơi vì hôm nay mẹ tôi dành cho tôi một cái ôm lâu hơn so với bình thường.

"Cục cưng, con chắc là nhớ mẹ lắm đúng không."

Tôi gật đầu...bởi vì ngoài gật đầu ra tôi còn biết nói gì đây? Tôi nhắm chặt mắt và hít thở thật sâu và cố nở nụ cười tươi tỉnh nhất. Ba tôi ở ngay bên cạnh. Ông nắm lấy tay tôi, tôi vội vàng ôm lấy ông. Cái ôm thật sự rất ấm áp, tôi chỉ muốn ở mãi trong vòng tay đó thôi. Điều đó có thể không? Tôi có thể làm được điều đó không? Appa khẽ vỗ về lưng tôi, con tim tôi lúc đó đập nhanh hơn bao giờ hết, cảm xúc của tôi như vỡ òa ra.

"Ba mẹ rất là nhớ con, Ryeowook à"

Umma và Appa sau đó cũng ôm tất cả các thành viên. Chúng tôi vốn dĩ là một gia đình mà. Họ hỏi tại sao chúng tôi lại mệt mỏi như thế. Họ luôn quan tâm và hỏi thăm như vậy mỗi khi gặp chúng tôi. Tôi hy vọng có một ngày họ có thể nói khác. Chẳng lẽ họ không hiểu sao dù cho chúng tôi có mệt mỏi thế nào nhưng chúng tôi có thể làm những đều mình thích những đều mình muốn chẳng phải sẽ tốt lắm sao. Chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình.

"Vào nhà nào các con. Mẹ thật sự rất vui khi các con có thể tụ họp đông đủ thế này."-umma vẫy tay mời các thành viên vào nhà

Các thành viên khẽ cuối đầu khi bước vào nhà. Không biết đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi về nhà? Một năm? Hay là nửa năm? Đã bao lâu rồi tôi không được gặp umma và appa? Bây giờ nghĩ lại giá như tôi có thể gặp họ thường xuyên hơn trong quá khứ. Tôi ước có thể sống gần họ hơn. Tôi ước có thể thấy họ hằng ngày. Umma và Appa trò chuyện vui vẻ với các thành viên. Nhân cơ hội đó tôi trở về phòng mình-căn phòng mà tôi sống từ nhỏ.

Căn phòng vẫn như xưa, trên giường là chiếc chăn hai màu xanh tím -hai màu tôi thích nhất, những giải thưởng tôi đã đạt được trong các cuộc thi hát thời tôi còn đi học, những bức ảnh từ thời thơ ấu và lúc tôi đã trưởng thành . Tôi đi đến tấm poster to nhất. Tấm poster là hình lúc tôi mới vừa ra mắt. Tôi khẽ đặt ngón tay chạm vào đó và cứ suy nghĩ miên man. Cho đến khi tôi nghe được tiếng gõ cửa.

"Wook" Eunhyuk hyung nở nụ cười, đi đên bên cạnh tôi-" mẹ gọi chúng ta ra ăn tối."

"Em ra ngay đây"-Tôi gật đầu rồi nhìn bức ảnh một lần nữa trước khi ra ngoài

"Lúc đó chúng ta vẫn còn rất trẻ"-Eunhyuk thì thầm-:"Nhìn xem chúng ta này, kiểu tóc xấu nhất chúng ta từng có luôn."

Eunhyuk và tôi bật cười như điên. Sau một hồi, Eunhyuk đột ngột im lặng. Tôi khẽ quay lại nhìn anh ấy. Anh ấy đang nhìn tôi nhưng với một khuôn mặt buồn bã. Tôi nở nụ cười rồi xoay lại nhìn chăm chú bức hình. Mọi thứ lúc đó thật hoàn hảo biết bao. Nghĩ lại thật đáng sợ. Chúng tôi đã từng bước, từng bước chinh phục cả thế giới. Chúng tôi cho họ biết nhóm chúng tôi là ai. Chính chúng tôi đã tạo nên những cơn chấn động, là người đi đầu làn sóng Hallyu. Mọi thứ thật mới mẻ biết bào và có lẽ không phải ai trên thế giới này cũng có cơ hội để trải nghiệm điều này. Tôi chưa bao giờ nhìn lại những sự may mắn mà trong cuộc đời tôi đã có. Bây giờ nhìn lại, tôi cảm thấy biết ơn rất nhiều những gì cuộc sống đã ban tặng mặc dù tôi phát hiện ra điều này hơi muộn.

[Ryeowook fic] -  IF I DIE YOUNG (Dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ