Chương 3: Con mồi ngon

593 18 0
                                    

Ngô Nha Lâm từ sau buổi tối hôm đó tâm tình cực kỳ tốt, đôi mắt thi thoảng cứ dán ra ngoài cửa mong chờ dáng vẻ của người con gái thanh tao thường xuyên đến đây. Nhưng một giờ, rồi lại một giờ nữa, chốc chốc đã qua nửa chiều nhưng chưa thấy cô gái nhỏ đâu. Trong lòng Ngô Nha Lâm tự nhiên dâng lên cảm xúc bất thường, thất vọng mà ảo não, cũng có chút lo lắng nữa. Nhược Hàn hết nhìn ông chủ của mình, rồi lại theo ánh mắt anh nhìn ra cửa, phát hiện biểu hiện bất thường liền sà tới hỏi:

- Ông chủ, sao mà thẩn người ra thế? Đang tương tư hả? - Nhận ra sự trêu chọc trong giọng điệu Nhược Hàn, Ngô Nha Lâm liền làm mặt lạnh.

- Chuyện gì? Không mau phục vụ khách đi, tọc mạch cái gì? - Anh lại giở bài nghiêm khắc trừng trị nhân viên của mình. Ngô Nha Lâm bình thường luôn tĩnh lặng như mặt nước, cớ sao hôm nay lại nổi giận như vậy.

- Ông chủ à, anh nhìn trong quán có mấy khách đâu. - Ngô Nha Lâm có chút để mắt đến khách khứa, cũng biết mình hơi quá lời nên dịu giọng.

- Không có gì thì đi đi. - Hiếm lắm mới thấy Ngô Nha Lâm lần đầu tiên "có tính người" sau chín năm trong bơ phờ, Nhược Hàn nhiều chuyện đâu thể bỏ qua được.

- Ông chủ, có phải đang chờ ai không? Cứ nhìn ra cửa mãi. - Lộ rõ như vậy sao? Liền bị cái tên ngốc này nhìn ra, Ngô Nha Lâm không khỏi bối rối.

- Nói bậy bạ cái gì thế?

- Còn không phải sao? À mà nhắc mới nhớ, cô gái xinh đẹp đâu không thấy nhỉ? Nãy giờ có vài người hỏi cô ấy rồi đấy. - Ngô Nha Lâm nghe hắn nói lại mà ngực đột nhiên bức bối khó chịu. Có gì mà hỏi chứ? Đến quán người ta chỉ để ngắm gái thôi sao? Không phải vì cà phê của anh thì nhanh nhanh lướt đi.

Đã đợi đến tận tối, cửa cũng sắp đóng mà chưa thấy bóng dáng cô ở đâu. Bất giác anh cảm thấy rất buồn, rất trống rỗng, tự thấy mình cũng thật đáng thương. Người ta xinh đẹp, còn đang ở tuổi xuân xanh, điều kiện lại tốt, tại sao có thể quan tâm đến kẻ tàn phế tầm thường như anh chỉ sau một lần gặp mặt chứ?

Cô có thể là lần trước thương hại anh mà tâm sự cùng anh thôi. Vốn cũng chỉ có Ngô Nha Lâm cô đơn lâu ngày mà sinh lòng mong đợi. Mà nói mới nhớ, anh cũng chưa hề biết cô tên gì, cũng chưa kịp giới thiệu tên của mình nữa. Có thật là bọn họ đã từng nói chuyện rất hợp không nhỉ?

- A, đến rồi đến rồi. - Bạch Thiên Thư đang nhẫn nại nghe lão già khoe mẻ về đứa con trai bên cạnh.

Nhưng xem ra con trai lão cũng không hứng thú mấy với chuyện xem mắt, thái độ rất thờ ơ lạnh nhạt. Ngũ quan cũng tạm coi là được, chải chuốt, ăn diện có thể trở thành thanh niên ưu tú như vậy. Còn phải hỏi ý em gái sao đã.

- Chào chủ tịch Vương, thật xin lỗi đã tới trễ. - Bạch Thiên Ân vốn không phân biệt người trước mắt ý đồ hay không, đều yêu kiều để lộ ra đôi mắt biết cười thuần khiết - Chào anh. - Cô cũng cúi đầu chào người bên cạnh đang buồn chán nhìn mình, trong ánh mắt không hề tỏ ý chê bai và đả kích, đó chính là điểm cô khác với chị mình.

- Không sao không sao, thật sự không nghĩ có thể gặp được Bạch nhị tiểu thư đây. - Dù sao gia đình họ Bạch ngày trước cũng rất có danh tiếng, ai mà không biết.

[Full] Cà phê sữa vị đắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ