Hồi Một – Phần MộtCảng Giết Mổ, Công Việc, Người Bạn Cũ
Những bến cảng giết mổ của Thị Trấn Ổ Chuột; chúng bốc ra thứ mùi tệ hại như chính cái tên vậy.
Và ta đang ở nơi đây, ẩn mình trong bóng tối, hít thở mùi hôi thối từ máu và mật của những con rắn biển bị làm thịt.
Ta ẩn mình sâu hơn vào bóng tối, kéo vành mũ của mình thấp xuống che mặt khi những gã trong băng Móc Câu Lởm Chởm được vũ trang tận răng dòm ngó qua.
Những gã này có tiếng là man rợ. Nếu đánh nhau một cách sòng phẳng, chúng có thể hạ gục ta, nhưng ta vốn không giỏi việc chơi sòng phẳng, và ta cũng không ở đây để đánh nhau. Không phải lần này.
Vậy thứ gì đã mang ta tới đây, tới một trong những quận bẩn thỉu nhất ở Bilgewater?
Tiền. Chứ còn gì nữa?
Nhận lời công việc này là một canh bạc thực sự, nhưng thù lao thì đủ hậu hĩnh để ta không thể nhắm mắt làm ngơ. Bên cạnh đó, ta cần phải thám thính địa điểm này để có trong tay những quân bài ưng ý nhất.
Ta không hề có ý muốn nán lại. Ta muốn đột nhập rồi thoát ra càng nhanh gọn càng lặng lẽ càng tốt. Khi nhiệm vụ đã hoàn tất, ta sẽ nẫng khoản thù lao và bỏ đi trước bình minh. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, ta sẽ cao chạy xa bay được một nửa Valoran trước khi có ai đó biết về vụ trộm.
Những gã côn đồ kia sẽ rẽ hướng ở góc trại giết mổ. Có nghĩa rằng ta có hai phút trước khi chúng quay đầu lại – quá đủ thời gian rồi.
Mặt trăng bạc ẩn hiện sau tầng mây, che phủ cầu cảng trong bóng tối. Những thùng hàng sản phẩm trong ngày nằm rải rác dọc bến cảng. Chúng khiến việc ẩn nấp dễ dàng hơn.
Ta nhìn thấy bộ phận cảnh giới đứng trên nóc nhà kho chính, có những bóng đen đứng canh, tay cầm cung nỏ. Chúng đang tán gẫu ồn ào như lũ hàng tôm hàng cá. Thậm chí nếu ta đeo chuông vào thì lũ ngốc này cũng chẳng thể nghe thấy tiếng động gì.
Chúng nghĩ rằng chẳng có ai đủ ngu ngốc mà bén mảng tới đây.
Một cái xác cồng kềnh được treo cao quá đầu người, lời cảnh báo cho mọi người đều thấy. Cái xác xoay chậm rãi theo những cơn gió đêm từ cảng thổi vào. Quả là một cảnh tượng xấu xí. Một cái móc câu khổng lồ, thứ dùng để bắt lũ cá quỷ, giữ cho cái xác lơ lửng trên cao.
Bước qua đống xiềng xích rỉ sét nằm trên tảng đá ướt, ta đi vào giữa cặp cần cẩu cao chót vót. Chúng được dùng để chuyên chở những thủy quái khổng lồ vào các trại giết mổ để xẻ thịt. Chính những nhà xưởng thấp thoáng này là nguồn gốc của mùi hôi thối khủng khiếp ám lên mọi thứ nơi đây. Ta sẽ cần phải tự mua cho bản thân một bộ đồ mới khi việc này kết thúc.
Trên vịnh, vượt qua những vùng nước bẩn của cảng giết mổ, hàng chục con tàu đang neo đậu, những chiếc đèn lồng của chúng đung đưa nhẹ nhàng. Ta dán mắt vào một trong số chúng; một con tàu chiến loại Galleon to khủng khiếp được sơn đen tuyền. Ta biết con tàu đó thuộc về ai. Tất cả người dân ở Bilgewater đều biết điều đó.