40.075 km đến trái tim (Âm bản)
Chương 1
“Chép dùm đi.”
Tuấn ném một chồng tập trước mặt tôi rồi thản nhiên thả mình xuống giường nằm mơ màng. Tôi gõ gõ đầu bút lên mặt bàn, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Ông quá đáng lắm nhé. Tôi lặn lội mấy cây số từ nhà mình đem tập đến đây cho ông mượn, ông phải tự thân vận động đi chứ. Ông cúp học đi đàn đúm hút chích, rồi bắt tôi ngồi chép bài là sao? Tôi không phải…”
Tôi ngừng lại khi nhận ra Tuấn đã tiến tới phía sau lưng mình từ lúc nào, tay cậu ta xoa nhẹ cái đầu bù xù của tôi rồi dừng lại mân mê vành tai bên trái. Những hành động kỳ quặc của Tuấn lúc nào cũng khiến tôi ngượng cứng người, nhưng thay vì chống cự, tôi lại giữ yên vì cảm thấy dễ chịu.
“Không phải ai cũng được làm Ôsin cho tôi đâu nhé.” Tuấn nói vẻ tự hào.
Tuấn bỏ mặc tôi lại trong phòng của cậu ta để xem trận chung kết bóng đá trên TV. Vẫn như mọi khi, giờ này ba mẹ Tuấn vẫn chưa về nhà. Hai người họ cứ như mặt trời và mặt trăng, hoặc là cả hai sẽ không có ở nhà, hoặc là không ở cùng một nơi trong cùng một lúc: điển hình là bàn ăn. Tôi lặng nhìn dáng vẻ đơn độc của Tuấn trên ghế sô-pha ngoài phòng khách. Cái đầu đinh giờ đã yên vị trên một tay vịn của ghế, nhìn từ một bên khiến tôi nhận ra sóng mũi của Tuấn rất cao. Lúc nào trên mặt cậu cũng có một miếng băng cá nhân hay vài vết bầm từ những trận đánh nhau như cơm bữa tại trường, nếu không thì trông cậu cũng ngô nghê như những đứa bạn trai cùng lứa với đôi mắt to và hàng chân mày rậm.
Tôi vội vàng chúi mũi xuống cắm cúi viết khi bị Tuấn phát hiện ra tôi đang nhìn trộm cậu ấy. Nhưng cậu ta không dễ dàng bỏ qua, cậu tắt phụt TV rồi tiến về phía tôi. Tôi vờ như đang chăm chú chép bài cho cậu ấy mãi đến khi nhận ra Tuấn đang lục lọi ba lô của mình.
“Cậu tìm gì đấy?” Tôi chau mày gắt.
“Để xem cậu có tàng trữ văn hóa phẩm đồi trụy không?” Tuấn nhoẻn miệng cười nham nhở, tay dốc ngược cái ba lô của tôi xuống.
Những thứ lỉnh kỉnh trong đó bắt đầu rơi vãi khắp nơi: một đống bút viết đủ màu, một cái đĩa nhạc Yiruma, một cuốn Nana… và cuốn nhật ký của tôi.
“Cái gì đây? Nhật ký á? Con trai cũng viết nhật ký á?” Tuấn hào hứng lắc lắc cuốn nhất ký của tôi trong tay như tìm thấy của quí.
Tôi cúi xuống định giật lại cuốn nhật ký nhưng Tuấn đã nhanh tay hơn. Cậu lấy tay đẩy tôi ra một bên rồi vừa đi lùi vừa lật những trang đầu tiên. Tôi gào lên:
“Trả đây. Ông không được đọc, như vậy là xâm phạm vào đời tư của người khác.”
Tuấn cười đểu: “Thế gọi cảnh sát đi.”
Tôi nổi sùng máu, hùng hổ rượt đuổi Tuấn hai ba vòng quanh vòng khách. Tuấn chạy vào phòng mình, khóa cửa lại và nhốt tôi ở ngoài. Tôi giận dữ, bất lực đập ầm ầm vào cửa. Ở bên trong, Tuấn bắt đầu đọc oang oang những dòng tâm sự thầm kín của tôi trong nhật ký.
“Ngày… tháng… năm… Còn hai tuần nữa là đến sinh nhật của Tuấn rồi.” Tuấn nhại giọng tôi. “Mình sẽ xếp một trăm con hạt giấy rồi cho vào một cái keo thủy tinh để tặng cậu ấy. Tuấn sẽ không biết mình đã viết một trăm lần vào bên trong những con hạt giấy câu…”
Tuấn dừng lại, nhưng cả hai đứa tôi đều thừa biết đằng sau cái câu bỏ lửng ấy là gì: Tớ thích cậu. Tuấn mở cửa. Tôi cúi gầm mặt, cảm nhận mặt mình đang nóng bừng lên. Cậu ta giúi trả cuốn nhật ký vào tay tôi rồi im lặng quan sát chờ đợi phản ứng của tôi.
Tôi không nhìn Tuấn, đẩy cậu ta qua một bên, tôi bước vội vào phòng, gom hết tất cả đồ đạc của mình cho vào ba lô một cách hấp tấp như đang chạy trốn nợ. Tuấn khoanh tay trước ngực, tựa người trước cửa nhìn tôi, ngờ nghệch hỏi:
“Cậu về đấy à?”
Tôi không đáp, chạy một mạch từ phòng cậu ấy ra khỏi nhà.
Vẫn chạy như ma đuổi, tôi lần theo con đường nhựa rộng, hai bên đường là những khóm cỏ dại um tùm cao hơn nửa thân người. Tôi dừng lại thở dốc ở trạm xe buýt, những cơn gió biển mát rượi dần dần thổi tung cái nóng hừng hực trong đầu tôi. Đèn đường hắt bóng cây cột báo hiệu thành một vệt dài, xiêu vẹo trên nền đất cát lởm chởm.
Trong đầu tôi là một mớ dây nhợ rối bù của cảm xúc. Vậy là Tuấn đã biết, tôi thầm yêu cậu ấy suốt hai năm trời. Lúc nào trong mắt Tuấn, tôi cũng giống như một đứa nô lệ để sai vặt. Ngay từ ngày đầu tiên tôi chân ướt chân ráo bước vào trường, Tuấn ném phịch cặp trước mặt tôi và trịnh trọng thông báo: “Này, tôi là con hiệu trưởng đấy nhá. Nếu muốn sống sót trong cái trường này thì một là làm đàn em, hai là làm kẻ thù của tôi. Chọn đi.” Tuấn nói thật, trong trường ai cũng biết danh cậu ta, thầy cô thường làm lơ trước những vụ đánh nhau có liên quan đến Tuấn vì sợ mích lòng ông hiệu trưởng. Tuấn được thế cứ làm lừng gần suốt ba năm qua.
“Về không?” Giọng của Tuấn làm tôi giật mình, rời bỏ dòng hổi tưởng của mình.
Tuấn đang ngồi trên chiếc Martin màu đen quen thuộc của cậu ta, hếch mặt lên chờ đợi. Cơn giận dữ trong tôi dần dà bị nổi sợ hãi lấn át. Tôi sợ phải đối mặt với Tuấn, sợ cậu ta sẽ đối xử với tôi như một con bệnh hơn là sợ cậu ta sẽ từ chối tình cảm của mình. Nhiều lần Tuấn tỏ vẻ khinh khỉnh trước mấy đứa con trai ỏng ẹo trong trường, tôi biết Tuấn không thích con trai.
“Không. Tôi đón xe buýt về được rồi.” Tôi lúng túng đáp.
“Thế thì tôi về đây.”
Tuấn quay đầu xe rồi dần mất hút trên con đường đang chìm trong làn sương đêm. Còn lại một mình, những suy nghĩ cứ thi nhau đánh gục sự tỉnh táo của tôi: có thể sau này hai đứa không còn là bạn nữa. Đó là điều tôi sợ nhất, tôi sợ sẽ không được nhìn thấy cái vẻ mặt hằn hộc và lời nói cộc cằn của cái thằng đầu gấu ấy. Tôi đã cố giữ bí mật đó suốt hai năm, chỉ để được ở bên cạnh Tuấn, đó đã là một hạnh phúc lớn lao đối với tôi. Tôi sợ rồi đây Tuấn sẽ nhìn tôi bằng một cặp mắt tởm lợm. Tôi sợ, sợ lắm.
Khung cảnh trước mắt tôi bắt đầu mờ đi, những giọt nước mắt thi nhau trào ra. Tôi dợm bước, lầm lũi đi trên lằn ranh giữa con đường nhựa và bãi đất cát. Ngoài kia, tiếng sóng biển dội vào bờ kè êm dịu như tiếng róc rách bên mạn thuyền. Tôi ngã nhào khi vấp phải một tảng đá. Tôi nằm đấy, cảm nhận những vết xước rướm máu đang nhói lên, và sự hụt hẫng ghê gớm trong lòng. Vậy là Tuấn đã bỏ đi rồi.
“Này. Đứng dậy đi.” Giọng Tuấn vang lên trước mặt tôi.
Cậu ta chìa tay kéo tôi dậy. Tôi lồm cồm đứng lên, lấy hai tay quệt lấy quệt để nước mắt. Đôi bàn tay lấm tấm đất cát khiến mắt tôi đau hơn và nước mắt chảy ra nhiều hơn. Tuấn giật hai tay tôi ra, lo lắng:
“Đừng có dụi nữa. Bụi vào mắt rồi.”
Tuấn dịu dàng đưa tay kéo mí mắt tôi lên và thổi bụi. Cảm nhận hơi thở của Tuấn trên khuôn mặt mình, tim tôi lại rộn lên. Mắt tôi đã hết bụi rồi, nhưng tôi vẫn khóc, chẳng hiểu vì vui hay buồn nữa.
“Sao thế?” Tuấn nhướn mày nhìn tôi.
Tôi quay mặt đi, Tuấn đưa tay giữ mặt tôi lại và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Woay! Cậu thích tôi thật à?” Tuấn căng thẳng nhìn tôi chờ đợi.
Nhịp tim tôi bắt đầu tăng tốc, tôi hít vào những hơi thở khó nhọc. Giờ hai đứa tôi đang ở gần nhau lắm, nhưng có một khoảng cách dài như đường xích đạo giữa hai đứa. Trong khoảng cách đó, tôi cứ chạy mỗi khi Tuấn tiến đến gần hơn. Vì tôi sợ làm Tuấn thất vọng và làm tổn thương chính mình.
Ánh đèn xe buýt rọi đến từ phía sau lưng. Tôi quay lưng đi về phía xe buýt, bỏ mặc Tuấn đứng tần ngần dõi theo. Xe dần lăn bánh, tôi không dám quay lại nhìn Tuấn, cảm nhận khoảng cách giữa tôi và cậu ấy đang nới dần ra.
Sương đêm làm mờ khung cảnh biển đêm tối mịt ngoài cửa kính.