Chương 2

493 18 0
                                    

Đến giờ tan làm, Sehun dúi cho cô 9000 won, một tập toàn tờ 1000 won đã cũ mèm, anh nói: "Còn 150 won mua thuốc lá rồi nhé."

Jiyeon đang định từ chối thì Sehun đã huýt sáo đi vào phòng thay đồ. Soyeon thấy cô cứ ngập ngừng đứng đó không đi, liền nói: "Cậu cứ cầm lấy đi, có thể mua thức ăn mấy ngày đấy!"

Câu này thì hoàn toàn chính xác. Jiyeon lặng lẽ cất nắm tiền vào túi. Vì mắc bệnh tim nác nhà trẻ đều không chịu nhận Minhyun. Mỗi khi đi làm Jiyeon đều phải gửi con ở nhà bà Lee gần cửa hàng, hằng tháng gửi bà Lee 60000 won tiền công. Bà Lee là người nhân hậu, đối xử với con trẻ rất tốt, thỉnh thoảng Jiyeon làm ca tối, không kịp đón con, bà lại cho cậu bé ngủ lại qua đêm. Jiyeon thấy áy náy, nên thường hay mua hoa quả hay bim bim bánh kẹo cho cô cháu nội bà Lee. 9000 won mất đi rồi lấy lại được này đủ để cô mua thức ăn mấy ngày liền. Có nên cầm 9000 won này không cô chỉ do dự một thoáng rồi cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Cô đã nếm trải quá nhiều đau khổ vì không có tiền, các cụ có câu một đồng làm khó anh hùng hảo hán, huống hồ đây những 9000 đồng.

Hôm nay cô làm ca sáng, 3 giờ chiều cô tan làm. Việc đầu tiên là ra chợ mua thức ăn. Cô xa xỉ mua hẳn một con cá, chuẩn bị về làm món cá kho, cải thiện cho con trai. Thật ra con trai cô ăn gì cũng gầy, nhưng hễ có điều kiện, cô vẫn tìm mọi cách để con trai được ăn uống ngon lành hơn. Trước đây, sức khỏe của mẹ cô không được tốt, nên cô học nấu ăn từ nhỏ, tay nghề nấu ăn cũng rất khá. Trước kia, Myungsoo thích nhất là được ăn đồ do cô nấu, cô chỉ làm hai món ăn thông thường, anh cũng ăn đến hai bát cơm. Phong thái của anh lúc ăn cơm rất lịch thiệp, ăn gì cũng chậm rãi, chỉ riêng cá là ăn cực kỳ nhanh, hệt như mèo vậy, hơn nữa còn nhằn xương rất sạch sẽ. Ăn xong anh lại ngồi lên ghế sofa xoa bụng: "Vợ ơi, em lại vỗ béo anh rồi." Hoặc nếu không thì: "Vợ ơi, cứ thế này thì anh phải giảm béo mất thôi." Cô tự thấy mình không thể tiếp tục nghĩ linh tinh nữa, hai lần liên tiếp gặp lại anh đã làm xáo trộn cuộc sống bình dị của cô rồi. Thế nhưng có cần thiết không? Nhớ đến anh chỉ càng khiến cô thêm phiền muộn mà thôi.

Con trai trông thấy cô, vô cùng mừng rỡ, liêu xiêu chạy về phía mẹ, bà Lee lo thằng bé bị ngã, cứ chạy theo sau kêu nó chậm thôi, chậm thôi. Cô cười ôm lấy con, hỏi: "Cháu có ngoan không ạ?"

"Ngoan lắm." Bà Lee nói, "Hôm nay còn học phép cộng trừ với Sonbi nữa."

Cháu nội bà Lee đang học tiểu học, lúc làm bài tập thường hay dạy Minhyun đếm hay gì đó, Jiyeon rất biết ơn, vội vàng đặt túi táo lên bàn, nói: "Cái này là cho Sonbi ạ."

Bà Lee từ chối không nhận, nói: "Cứ vài ngày lại tốn tiền, cô mang về cho Minhyun ăn đi."

Jiyeon vừa nói không cần, vừa ôm con trai chui qua cửa chống trộm, bà Lee bị kẹt lại phía trong, đành gọi với theo: "Thế thì lần sau cô đến ăn cơm nhé."

Jiyeon "vâng" một tiếng, rồi nói vọng lại chào tạm biệt bà Lee.

Cậu con trai ôm cổ mẹ, vẫy tay ngoan: "Cháu chào bà ạ."

"Chào con!"

Ngồi xe buýt lúc nào cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất, thấy cô bế con, nhất định sẽ có người nhường chỗ cho cô. Cô rối rít cảm ơn đoạn ngồi xuống, nghe con trai bi bô hỏi đủ các câu hỏi ngây thơ, cùng cô ngắm nào phong cảnh, nào người, nào trung tâm thương mại hai bên đường, rồi lại làm toán cho cô nghe, khiến cô thấy mình vẫn còn chút hy vọng trong cuộc đời tẻ nhạt này.

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc (MyungYeon Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ