Tiểu thuyết mở ra từ bối cảnh trường Đại học Giang Xuyên năm 1998. Trong vòng một tháng, tại ngôi trường này xảy ra bảy vụ giết người. Có vị nhân sĩ tinh thông tâm linh cho rằng, nguyên nhân khiến bảy nạn nhân bị hại có liên quan đến “Bảy tông tội” trong tôn giáo của phương Tây. Điều khiến mọi người không thể nào tin nổi chính là, tháng 5/1988, cũng chính là mười năm trước, trong chính ngôi trường này cũng xảy ra những vụ hung án tương tự chưa tìm ra được hung thủ. Trước những cái chết này, cô thiếu nữ truyền kỳ Cổ Tiểu Yên đã trà trộn vào trường bí mật điều tra về “Bảy tông tội” và nhanh chóng bị hút vào trò chơi ma quỷ. Vị cảnh sát La Thiên cũng hóa thân thành thầy giáo vào trường giảng dạy để kiếm tìm sự thật.
=====================================================================
Thượng Quan Ngọ Dạ được phong là “thiên hậu” của tiểu thuyết kinh dị Trung Quốc. "Huyết án liên hoàn" là cuốn sách mới nhất của cô được xuất bản tại Việt Nam.
Tiểu thuyết mở ra từ bối cảnh trường Đại học Giang Xuyên năm 1998. Trong vòng một tháng, tại ngôi trường này xảy ra bảy vụ giết người. Có vị nhân sĩ tinh thông tâm linh cho rằng, nguyên nhân khiến bảy nạn nhân bị hại có liên quan đến "Bảy tông tội" trong tôn giáo của phương Tây.
Điều khiến mọi người không thể nào tin nổi chính là, tháng 5/1988, cũng chính là mười năm trước, trong chính ngôi trường này cũng xảy ra những vụ hung án tương tự chưa tìm ra được hung thủ. Trước những cái chết này, cô thiếu nữ truyền kỳ Cổ Tiểu Yên đã trà trộn vào trường bí mật điều tra về “Bảy tông tội” và nhanh chóng bị hút vào trò chơi ma quỷ. Vị cảnh sát La Thiên cũng hóa thân thành thầy giáo vào trường giảng dạy để kiếm tìm sự thật.
Trước khi có Huyết án liên hoàn, Thượng Quan Ngọ Dạ đã được biết đến ở Việt Nam với cuốn tiểu thuyết kinh dị Kiếp nạn trời định. Nữ nhà văn hiện sống ở Quảng Châu. Tuy sở hữu vẻ ngoài dịu dàng, nhỏ nhắn nhưng truyện của Ngọ Dạ được đánh giá là tài hoa, tạo được những vòng xoáy mê cung, khiến độc giả rơi vào bầu không khí hãi hùng không thể nào thoát ra được.----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại trường Đại học Giang Xuyên hôm qua lại một lần nữa xảy ra sự kiện sinh viên tử vong một cách hết sức ly kỳ, bước đầu phán đoán bị người khác sát hại, đây là vụ hung án thứ bảy xảy ra trong tháng này tại ngôi trường đại học này.
Có vị nhân sĩ tinh thông tâm linh cho rằng, nguyên nhân khiến bảy nạn nhân bị hại có liên quan đến "Bảy tông tội" trong tôn giáo của phương Tây.
Và điều khiến mọi người không thể nào tin nổi chính là, tháng 5 năm 1988, cũng chính là mười năm trước, trong chính ngôi trường đại học này cũng xảy ra những vụ hung án tương tự chưa tìm ra được hung thủ. Theo lời lưu truyền, bảy nạn nhân cũng đều tử nạn do "Bảy tông tội" - tham ăn, dâm dục, tham lam, kiêu ngạo, đố kỵ, phẫn nộ, lười biếng. Vụ án cho đến nay vẫn chưa phá được. (Trang nhất của tờ báo "Nhật báo Tân Dã" ngày 31 tháng 5 năm 1998)
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
***
Phần dẫn(1). Ngày 1 tháng 5 năm 2008, đêm khuya, trường Đại học Giang Xuyên.
Lúc chập tối, trời đổ mưa, nhưng giờ thì đã tạnh, mặt trăng lấp ló ra khỏi đám mây, mấy ngôi sao cũng xuyên qua tầng mây tỏa ra chút ánh sáng lờ mờ.
Cao Mẫn say khướt bước đi xiêu vẹo trên con đường vắng ngắt khiến bóng hình của cô in dưới mặt đất uốn éo giống như một con rắn. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bám sát theo sau, có thể nhận ra anh ta muốn giơ tay ra đỡ cô, nhưng lại rụt rè co tay lại.
Lúc Cao Mẫn bước trúng vào vũng bùn, suýt chút nữa thì bị ngã, người đàn ông đó vội vàng ôm lấy cô, nhưng lại bị cô đẩy ra, cô lườm nguýt, nói vẻ bực bội: "Anh đừng có bám theo tôi nữa, tôi đã nói với anh rồi mà, chúng ta đã kết thúc rồi!"
Người đàn ông không lên tiếng, nhưng rõ ràng lời nói của Cao Mẫn đã làm tổn thương anh ta, anh ta cúi đầu, lại muốn đi lên đỡ Cao Mẫn, cô hất mạnh tay anh ta ra, loạng choạng, móng tay suýt chút nữa cào vào mũi người đàn ông, giọng nói vô cùng cay nghiệt: "Anh xem lại anh đi, Lâm Phàm, chẳng giống đàn ông chút nào cả, tôi đã nói tôi không cần anh nữa rồi, anh hãy có chút bản lĩnh được không? Tôi cần người yêu có tiền, giàu có để đưa tôi đi chơi, đi ăn uống, đi mua sắm thỏa thích, còn anh thì sao, chẳng có gì cả, cho nên... Chúng ta đã chơi đủ rồi!". Nói xong, Cao Mẫn mặc kệ anh ta, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Lâm Phàm ngẩn người hồi lâu, mới thốt ra câu nói qua kẽ răng: "Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Những người đó đều chỉ là lừa dối em mà thôi, họ không thật lòng với em đâu. Ngày mai anh sẽ đi tìm việc, vừa đi học vừa đi làm, vì em, anh...".
Cao Mẫn không buồn quay đầu lại, lên tiếng ngắt lời anh ta: "Thôi, vứt đi, cái ngữ anh! Người khác đối với tôi có thật lòng hay không cũng không liên quan gì đến anh cả, anh đừng có mất thời gian vô ích với tôi làm gì". Nói xong, cô lại bật cười, cười nghiêng ngả, tiếng cười tràn đầy sự khinh bỉ hòa trộn với tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên trên mặt đường, giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào ngực Lâm Phàm. Lâm Phàm biết, người con gái trước mắt mình giờ đây đã thay lòng đổi dạ rồi. Thực ra, ngay từ đầu anh đã biết Cao Mẫn là người không nghiêm túc trong tình yêu, bạn bè thân thiết cũng đều đã khuyên anh, đối với loại con gái thay người yêu như thay áo như Cao Mẫn, chỉ nên chơi bời chút thôi. Nhưng anh vẫn dốc toàn tâm toàn ý vào cuộc tình này, anh cứ tưởng, chỉ cần anh đối xử tốt với cô, rồi sẽ có ngày khiến cô cảm động mà yêu thương anh thật lòng.
Cho nên, Lâm Phàm vẫn không cam tâm, lại chạy đuổi theo: "Cao Mẫn...".
Lần này, Cao Mẫn thực sự nổi nóng, rít lên: "Anh làm sao thế? Đã nói là chúng ta chơi xong rồi, chơi xong rồi! Anh đã nghe rõ chưa? Nếu còn tiếp tục như thế nữa, chúng ta còn không thể làm bạn được nữa đâu!".
Trái tim Lâm Phàm như bị rơi vào kho đông lạnh, anh biết bây giờ có nói gì cũng không có tác dụng gì nữa. Thế nên, anh thở dài, nói đầy bi thương: "Vậy... có thể để anh đưa em về ký túc xá được không? Em uống nhiều rượu quá".
Cao Mẫn xua xua tay vẻ mất kiên nhẫn: "Không cần đâu, không cần đâu! Tốt nhất anh hãy tránh xa tôi một chút, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!".
Lời nói của Cao Mẫn đã không còn nể nang chút gì rồi, nếu Lâm Phàm vẫn cứ cố đeo bám, thì đúng là giống như Cao Mẫn nói, "Không giống đàn ông một chút nào" rồi. Cho nên, anh không đuổi theo cô nữa, nhìn cô bước lảo đảo, dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh, nắm đấm tay anh càng lúc càng nắm chặt.
Hồi lâu, anh lẩm bẩm một câu: "Cao Mẫn, em sẽ phải hối hận!".
Sau đó, anh thả nắm tay ra, quay người sải bước đi về hướng ngược lại với Cao Mẫn, rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm đen thẫm.
Không ai chú ý tới, lúc đó, mấy chiếc lá cũng đang bay lả tả rơi xuống đất, hòa nhập vào đất, không còn nhìn thấy nữa.
Cao Mẫn say bí tỉ, vừa mắt nhắm mắt mở bước vào ký túc xá, trong lòng vừa thầm cười nhạo Lâm Phàm, nếu như lúc trước không phải vì trông Lâm Phàm đẹp trai, hơn nữa chính cô cũng cá cược với bạn cùng phòng sẽ tán đổ Lâm Phàm, thì cô chẳng thèm ngó ngàng đến anh. Còn anh thì ngược lại, không ngờ lại rất nghiêm túc, cứ đeo bám cô như kẹo cao su vậy, phải mất bao công sức mới hất ra được, thật là đáng ghét!
Đang đi, đột nhiên một luồng khí lạnh như điện giật đánh trúng người Cao Mẫn, cô dừng phắt lại, quay đầu nhìn, đằng sau không có một ai cả, cả sân trường vắng lặng như tờ. Hôm nay trường Đại học Giang Xuyên tĩnh mịch hơn ngày thường, bởi vì đây là đợt nghỉ tuần lễ Quốc tế lao động, rất nhiều người về thăm nhà, hoặc là nhân dịp nghỉ đi chơi xa. Cao Mẫn hôm nay vốn cũng định về nhà, nhưng dạo này cô mới quen một người bạn chát, anh ta nói mình là con trai của một ông chủ công Tiểu Yên lớn nào đó, có nhà có xe hơi, hôm nay hẹn gặp mặt. Thật không ngờ sau khi gặp, anh ta lại là một con cóc xấu xí, hai con mắt ti hí thành một đường thẳng, lỗ mũi lại to một cách lạ kỳ, giống như hai cái hang rộng hếch lên trên, cộng thêm cái miệng rộng ngoác đến mang tai, các nét trên gương mặt anh ta đúng là khiến cho người ta phải khắc cốt ghi tâm. Thế còn chưa đủ, đặc biệt là khi ăn cơm, còn nhìn thấy miếng rau dính trên răng anh ta nữa, khiến Cao Mẫn thấy phát buồn nôn, một mình đến quán bar uống rượu giải sầu suốt cả buổi tối, và cũng thề rằng sẽ không bao giờ còn tin vào tình yêu trên mạng nữa.
Cao Mẫn xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, tiếp tục bước về ký túc xá, nhưng càng lúc cô càng thấy lạnh, bởi cô đã cảm nhận thấy đang có một người trốn ở góc nào đó lén theo dõi cô. Mặc dù cô không biết người đó trốn ở đâu, nhưng thứ cảm giác bị người khác theo dõi khiến toàn thân cô nổi da gà. Nhưng ngay lập tức, cô nhận ra người dó chính là Lâm Phàm, xem ra, cái kẹo cao su này cũng vẫn chưa hất đi được. Cao Mẫn chửi thầm: "Đúng là loại nhỏ nhen!"
Sau đó, cô mượn hơi men cất tiếng hát: "Có một thứ tình yêu gọi là biết buông tay, vì tình yêu vứt bỏ thiên trường địa cửu...". Buông tay, Lâm Phàm, có hiểu không!
Cao Mẫn ngân nga bài hát không ra thanh điệu bước vào khu ký túc xá, rồi nhanh chóng bước vào phòng, đá bay chiếc giày cao gót, vùi đầu vào giường. Tối nay cô uống nhiều quá, nên lúc này vừa chếnh choáng vừa buồn ngủ, vừa ngã ra giường đã ngủ luôn.
Trong phòng ký túc xá vắng tanh, yên lặng tĩnh mịch như chốn thâm sơn cùng cốc.
Trong bầu không khí tĩnh mịch như vậy, đột nhiên thấp thoáng vang lên thứ âm thanh nào đó, thứ âm thanh đó rất yếu ớt, giống như truyền tới từ một thế giới khác vậy. Ánh trăng âm u lạnh lẽo soi qua cửa sổ chiếu rọi vào, mấy chiếc lá đang lả tả bay xuống rơi vào người Cao Mẫn, sau đó lại rơi xuống đất, từ từ tụ hợp lại, cuối cùng hóa thành một hình người.
Hình người đó rất to lớn, đầu gần như chạm đến tận trần nhà. Hắn vụng về giơ tay ra khẽ vuốt ve Cao Mẫn đang nằm ngủ trên giường. Cao Mẫn trở người, miệng làu bàu điều gì đó đầy vẻ mất mãn. Hình người đó bèn thò cái lưỡi vừa đen vừa dài ra, liếm vào mặt Cao Mẫn. Đúng lúc đó, Cao Mẫn cuối cùng cũng mở to mắt, bỗng chốc đồng tử mắt phóng to, nhưng, cô còn chưa kịp kêu thét lên, cổ đã bị đôi bàn tay thô ráp giống như cành cây xiết chặt, tiếp đến, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", đó là tiếng xương cốt bị gãy vụn...
Hồi lâu sau, hình người đó như thể những hạt cát bị gió thổi tan ra, dần dần khôi phục lại thành mấy chiếc lá, có cơn gió thổi qua, liền lặng lẽ bay ra ngoài cửa sổ, để lại một cái xác chết không nhắm mắt, nằm dưới ánh trăng âm u thê lương...