Tác giả: Caca
Tình trạng : Hoàn tất
Tuổi : 16+
Trong một biệt thự sang trọng, có một ngừơi cha và 3 đứa con. Đứa con gái lớn nhất của ông tên là Thiên Kì, đứa con thứ 3 của ông là đứa con trai tên là Mạc Du, con gái Út của ông tên là Thiên Kim. Ông là một giám đốc chuyên về sẩn xuất Sôcola, các con của ông đều làm việc trong công ty của ông. Ông tên là Hoàng Sơn.
Thiên Kì là con gái lớn của ông, ông rất hài lòng về đứa con của mình, cô rất mạnh mẽ, quyết đóan, trầm tính, cô không giống như cô con gái út của ông, khác một trời một vực, con gái út của cô nữ tính bao nhiêu thì con gái lớn lại nam tính bấy nhiêu, Thiên Kì luôn khoắc trên mình những bộ vest lịch lãm, không bao giờ thấy cô ta mặc chiếc quần jean hay áo thun gì cả. Những bộ vest Thiên Kì mặc không có thùng thình, nó sát theo dáng ngừoi của cô, trông rất đẹp và menly. Cuộc sống của cô Thiên Kì rất bình thuờng, thậm chí lại đuợc quan tâm gần gũi hết mực. Thiên Kì chưa từng yêu ai cả, cả nam lẫn nữ. Thiên Kì là một ngừoi có trách nhiệm trong công việc. Thiên Kì hơi nóng tính và có chút lạnh nhạt. ba đã nhắc nhỡ nhìêu lần nhưng Thiên Kì không bỏ đuợc cái tính đó.
Mạc Du đứa em trai , là một ngừoi cực kì hào hoa. Có biết bao nhiêu cô gái theo đuổi mà cũng không đá động đuợc gì Mạc Du cả, , Mạc Du thầm yêu một cô gái , người con gái đó không yêu Mạc Du, mà yêu một ngừoi khác.
Thiên Kim đứa em út, nó là đứa đuợc bao nhiêu đàn ông theo đuổi đến tận nhà, phải gọi là bao nhiêu vệ tinh theo đuổi, ngày nào nó cũng nhận đuợc bao nhiêu là hoa và gấu bông. Thiên Kim hơi ham vui với đám đông mà thui. Chứ nó cũng là đứa con ngoan trong nhà.
Còn Hoàng Sơn ông là một giám đốc tốt bụng. tất cả các nhân viên trên dứoi đều kính nể ông. Gia đình đình của ông có một cuộc sống hạnh phúc.
Trong một căn phòng ấm cúng cả nhà họp nhau nói chuyện. Chiếc ghế gia truởng lớn nhất vẫn là chỗ của ông Sơn, ông ngồi đối diện với ba đứa con lớn của mình, ba đứa con đang hồi hộp chờ đợi không biết có chuyện gì mà sao hôm nay ba trịnh trọng quá!
- Ba có chuyện này muốn nói với tụi con!
- Dạ! tụi con nghe thưa ba! ( Thiên Kì trả lời lễ phép)
- Tụi con cũng đã lớn hêt rồi, tụi con cũng đã có chỗ đứng trên xã hội này, không một ai dám chê cừoi hay khinh miệt tụi con! Ba rất vui vì khi thấy tụi con truởng thành! Bây giờ ba chỉ mong tụi con yêu bề gia thất thì cha mới yên lòng hơn!
- Hả? ba muốn tụi con lập gia đình sao? ( cô út hết sức ngạc nhiên)
- Uhm.. ( ông mìm cừoi phúc hậu)
- Nhưng bây giờ tụi con chưa tìm đuợc đối tuợng để tiến tới hôn nhân mà ba! ( đứa em trai nói với giọng hết sức tiếc nuối)
- Ba thấy hai đứa con có rất nhìêu theo mà, không lẽ không có ai tụi con quan tâm đặc biệt sao??
- Uhm, ba nói đúng đó! Con nhuờng cho hai đứa nó lập gia đình truớc đó!
- Chị hai! Sao chị hai nói vậy! chị hai truớc rồi mới đến em chứ! ( Kim đi đến ngồi nũng niệu với Thiên Kì)
- Đúng đó chị hai! Chị hai phải lập gia đình truớc ùi mới đến tụi em! Theo thứ tự từ nhỏ đến lớn! ( đứa em trai cũng ngồi sát rạt với Thiên Kì giống như sự kêu cứu, chỉ có Thiên kì mới làm cho ba vui đuợc thui)
- Nhưng mà…………..
- Sao con?
- Con cũng chưa có đối tuợng!
- Ba đã tìm đối tuợng cho con! Hy vọng con sẽ hạnh phúc!
- Sao? ( Thiên Kì rất ngạc nhiên)
- Ngày mai ngừoi đó sẽ đến đây ra mắt gia đình mình!
- Hả? ( Thiên Kì hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác)
Thế là một đìêu bất ngờ mang đến cho Thiên Kì quá sức tuởng tuợng, Thiên Kì thật sự không vui gì đâu, nhưng vì ba đã lớn tuổi nên Thiên Kì phải làm cho ba vui tuổi già thui, Thiên Kì không muốn mình là đứa con bất hiếu.
Ở dứoi nông thôn xa xôi kia, có một cô gái dân quê, chân chất, cả làng ai cũng yêu quý cô, cô vừa tốt nghiệp phổ thong vì gia đình không còn đủ đìêu kiện cho cô học nữa, nên cô phải ra chợ buôn bán rau cải phụ mẹ. hiện tại cô đang có ngừoi yêu, một chàng trai lớn hơn cô 2 tuổi, hai ngừoi đang rất là yêu nhau.
Cô gái đuợc nhắc đến có tên là Na, còn chàng trai kia tên là Hải. Na đang buôn bán rau ở ngoài chợ, bổng dưng ông hoàng sơn xuất hiện làm cho Na không biết ngừoi đàn ông có khuôn mặt phúc hậu kia là ai.
Ông nhờ cô bé dẫn ông về gặp mẹ của cô. Na ngoan ngoãn dẫn ông về nhà. Cuộc gặp mặt của ông và mẹ Na, làm cho Na thấy lạ, mẹ của Na rất vui khi gặp ông. Thì ra ông và mẹ của Na, đã từng là ngừơi yêu của nhau , nhưng vì lí do gì đó nên mẹ Na không tiến đến hôn nhân với ông được.
- Chào bà! Bà vẫn khỏe chứ!
- Tui vẫn khỏe mà! Nhìn Ông có vẻ rất khá!
- Hì hì… uhm. Hum nay tôi đến thăm bà là một chuyện, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với bà.
- Chuyện gì vậy ông nói đi sao ông cứ ấp úng hoài vậy?
- Bà còn nhớ hùi đó chúng ta hứa hẹn gì không? Khi chúng ta không nên duyên vợ chồng!
- Tui nhớ chứ!
- Vậy hôm nay chúng ta thực hiện lời hứa đó chứ!
- Uhm, tôi sẽ thực hiện mà!
- Cảm ơn bà nhiều lắm! cảm ơn bà đã cho con gái của bà lấy đứa con truởng của tôi!
- Na àh? ( giọng ngừoi mẹ trầm đi rõ)
- Đây là bác Sơn, ngừoi mà mẹ đã kể cho con nghe, nhờ bác ấy giúp đỡ mà mẹ con mình mới có đuợc ngày hôm nay đó con.
- Là bác sao?
- Uhm, bác đây!
- Mà có chuyện gì mà hôm nay bác đến tìm mẹ con vậy?
- Con sẽ lấy con truởng của bác sơn, con sẽ làm vợ cho con của bác!
- Sao? Làm vợ?
Wow một đề nghị hết sức táo bạo của ông Sơn, sao ông ta lại làm vậy nhỉ? Con truởng của ông chính là Thiên Kì chứ ai? Thiên Kì có đồng ý cuộc hôn nhân này không? Mặc dù Thiên Kì như một ngừơi con trai vậy. Chắc Thiên Kì sẽ đồng ý thôi, tại vì cô rất thương ba của mình mà. Chắc có thể ông hiểu đuợc con của mình sẽ yêu ai sau này, ông không muốn con mình phải khổ, nên ông sẽ chọn vợ cho con mình là một ngừơi hiền ngoan.
- Mẹ! con phải lấy con bác Sơn làm chồng sao?
- Uhm! Người chồng của con khá đặc biệt!
- Sao đặc biệt vậy mẹ?
- Vậy nha! Tôi về chừng 2 ngày sau tôi sẽ cho ngừơi đón mẹ con bà lên nhà tôi!
- Dạ! Anh về!
Na rất buồn khi nghe được tin này, bao nhiêu cô gái ở dứơi quê nghe đến lấy chồng là ai cũng vui mừng khôn siết, Na phải lấy thôi vì không còn lựa chọn nào cả, vì Bác Sơn từng là ân nhân cứu mẹ con Na, khi cha Na mất nợ nầng chồng chất mà cha để lại cho hai mẹ con, lúc đó Bác Sơn xuất hiện trả hết nợ, cho Na và mẹ cuộc sống yên Bình.
Tối đó Na hẹn gặp Hải:
- Hải! em có chuyện muốn nói với anh!
- Anh cũng có chuyện muốn nói với em!
- Vậy anh nói truớc đi!
- Thôi em nói truớc đi!
- Vậy em nói! Em sắp đi lấy chồng!
- Sao? Lấy chồng sao??? Chúng ta đang yêu nhau mà!
- Em biết đìêu đó, nhưng vì chữ hiếu nên em phải làm vậy thôi!
- Anh không đồng ý đâu!
- Anh đừng buồn em mà! ( Na nắm lấy tay của Hải) anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?
- ờ …. Anh …. Anh….
- Sao anh ấp úng? Anh giấu em chuyện gì phải không?
- Uhm, Anh xin lỗi, anh đã giấu em chuyện này lâu rồi, thực ra anh…. Anh….. ( Hải không dám nhìn thẳng vào mắt Na)
- Thực ra anh sao?? ( Na tò mò)
- Anh không phải là trai! Không phải như ban đầu tác giả giới thiệu đâu! Anh là gái đó! Mọi ngừơi trong làng thấy anh và em yêu nhau nên đã không nỡ chia rẻ chúng ta!
- Chuyện đó sao? Em hơi giận khi anh nói ra như vậy đấy! ( Na quay mặt đi)
- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm cho em vui mà thui!
- Bây giờ anh có thấy em vui không?
- Anh xin lỗi!
- Bây giờ xin lỗi thì đuợc cái gì nữa đâu!
- Na ah! ( tiếng gọi tên na nghe thật buồn)
- Gì vậy anh?
- Tối nay em cho anh được không?
- Cho….
- Uhm, cho anh nha! Anh yêu em thật mà! Anh không muốn tên chồng gì đó đụng vào em!
Na im lặng không nói lời nào, Na buồn lắm, sao Hải không nói với Na sớm hơn thì sẽ hay hơn, đến lúc Na cất bước lên xe Hoa thì na mới biết đuợc sự thật chứ. Hải nhìn thấy ánh mắt buồn đó của Na, Hải nắm lấy hai tay của Na đặt một nụ hôn như cảm ơn Na, bàn tay rờ đến khuôn mặt trắng hồng của Na, từ từ hải trao nụ hôn cho Na, Na cũng đáp trả. Bàn tay của Hải đã chạm vào từng nút áo của Na, lúc đó Na không cho phép Hải làm tiếp.
- Không được! Dừng lại!
- Tại sao?
- Em không thể em xin lỗi!
Vừa dứt hết câu, Na bỏ Hải lại một mình, hải và na cả hai cùng đau đấy chứ đâu phải riêng gì một mình na
Ở dứoi nông thôn xa xôi kia, có một cô gái dân quê, chân chất, cả làng ai cũng yêu quý cô, cô vừa tốt nghiệp phổ thong vì gia đình không còn đủ đìêu kiện cho cô học nữa, nên cô phải ra chợ buôn bán rau cải phụ mẹ. hiện tại cô đang có ngừoi yêu, một chàng trai lớn hơn cô 2 tuổi, hai ngừoi đang rất là yêu nhau.
Cô gái đuợc nhắc đến có tên là Na, còn chàng trai kia tên là Hải. Na đang buôn bán rau ở ngoài chợ, bổng dưng ông hoàng sơn xuất hiện làm cho Na không biết ngừoi đàn ông có khuôn mặt phúc hậu kia là ai.
Ông nhờ cô bé dẫn ông về gặp mẹ của cô. Na ngoan ngoãn dẫn ông về nhà. Cuộc gặp mặt của ông và mẹ Na, làm cho Na thấy lạ, mẹ của Na rất vui khi gặp ông. Thì ra ông và mẹ của Na, đã từng là ngừơi yêu của nhau , nhưng vì lí do gì đó nên mẹ Na không tiến đến hôn nhân với ông được.
- Chào bà! Bà vẫn khỏe chứ!
- Tui vẫn khỏe mà! Nhìn Ông có vẻ rất khá!
- Hì hì… uhm. Hum nay tôi đến thăm bà là một chuyện, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với bà.
- Chuyện gì vậy ông nói đi sao ông cứ ấp úng hoài vậy?
- Bà còn nhớ hùi đó chúng ta hứa hẹn gì không? Khi chúng ta không nên duyên vợ chồng!
- Tui nhớ chứ!
- Vậy hôm nay chúng ta thực hiện lời hứa đó chứ!
- Uhm, tôi sẽ thực hiện mà!
- Cảm ơn bà nhiều lắm! cảm ơn bà đã cho con gái của bà lấy đứa con truởng của tôi!
- Na àh? ( giọng ngừoi mẹ trầm đi rõ)
- Đây là bác Sơn, ngừoi mà mẹ đã kể cho con nghe, nhờ bác ấy giúp đỡ mà mẹ con mình mới có đuợc ngày hôm nay đó con.
- Là bác sao?
- Uhm, bác đây!
- Mà có chuyện gì mà hôm nay bác đến tìm mẹ con vậy?
- Con sẽ lấy con truởng của bác sơn, con sẽ làm vợ cho con của bác!
- Sao? Làm vợ?
Wow một đề nghị hết sức táo bạo của ông Sơn, sao ông ta lại làm vậy nhỉ? Con truởng của ông chính là Thiên Kì chứ ai? Thiên Kì có đồng ý cuộc hôn nhân này không? Mặc dù Thiên Kì như một ngừơi con trai vậy. Chắc Thiên Kì sẽ đồng ý thôi, tại vì cô rất thương ba của mình mà. Chắc có thể ông hiểu đuợc con của mình sẽ yêu ai sau này, ông không muốn con mình phải khổ, nên ông sẽ chọn vợ cho con mình là một ngừơi hiền ngoan.
- Mẹ! con phải lấy con bác Sơn làm chồng sao?
- Uhm! Người chồng của con khá đặc biệt!
- Sao đặc biệt vậy mẹ?
- Vậy nha! Tôi về chừng 2 ngày sau tôi sẽ cho ngừơi đón mẹ con bà lên nhà tôi!
- Dạ! Anh về!
Na rất buồn khi nghe được tin này, bao nhiêu cô gái ở dứơi quê nghe đến lấy chồng là ai cũng vui mừng khôn siết, Na phải lấy thôi vì không còn lựa chọn nào cả, vì Bác Sơn từng là ân nhân cứu mẹ con Na, khi cha Na mất nợ nầng chồng chất mà cha để lại cho hai mẹ con, lúc đó Bác Sơn xuất hiện trả hết nợ, cho Na và mẹ cuộc sống yên Bình.
Tối đó Na hẹn gặp Hải:
- Hải! em có chuyện muốn nói với anh!
- Anh cũng có chuyện muốn nói với em!
- Vậy anh nói truớc đi!
- Thôi em nói truớc đi!
- Vậy em nói! Em sắp đi lấy chồng!
- Sao? Lấy chồng sao??? Chúng ta đang yêu nhau mà!
- Em biết đìêu đó, nhưng vì chữ hiếu nên em phải làm vậy thôi!
- Anh không đồng ý đâu!
- Anh đừng buồn em mà! ( Na nắm lấy tay của Hải) anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?
- ờ …. Anh …. Anh….
- Sao anh ấp úng? Anh giấu em chuyện gì phải không?
- Uhm, Anh xin lỗi, anh đã giấu em chuyện này lâu rồi, thực ra anh…. Anh….. ( Hải không dám nhìn thẳng vào mắt Na)
- Thực ra anh sao?? ( Na tò mò)
- Anh không phải là trai! Không phải như ban đầu tác giả giới thiệu đâu! Anh là gái đó! Mọi ngừơi trong làng thấy anh và em yêu nhau nên đã không nỡ chia rẻ chúng ta!
- Chuyện đó sao? Em hơi giận khi anh nói ra như vậy đấy! ( Na quay mặt đi)
- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm cho em vui mà thui!
- Bây giờ anh có thấy em vui không?
- Anh xin lỗi!
- Bây giờ xin lỗi thì đuợc cái gì nữa đâu!
- Na ah! ( tiếng gọi tên na nghe thật buồn)
- Gì vậy anh?
- Tối nay em cho anh được không?
- Cho….
- Uhm, cho anh nha! Anh yêu em thật mà! Anh không muốn tên chồng gì đó đụng vào em!
Na im lặng không nói lời nào, Na buồn lắm, sao Hải không nói với Na sớm hơn thì sẽ hay hơn, đến lúc Na cất bước lên xe Hoa thì na mới biết đuợc sự thật chứ. Hải nhìn thấy ánh mắt buồn đó của Na, Hải nắm lấy hai tay của Na đặt một nụ hôn như cảm ơn Na, bàn tay rờ đến khuôn mặt trắng hồng của Na, từ từ hải trao nụ hôn cho Na, Na cũng đáp trả. Bàn tay của Hải đã chạm vào từng nút áo của Na, lúc đó Na không cho phép Hải làm tiếp.
- Không được! Dừng lại!
- Tại sao?
- Em không thể em xin lỗi!
Vừa dứt hết câu, Na bỏ Hải lại một mình, hải và na cả hai cùng đau đấy chứ đâu phải riêng gì một mình na
Thế là cuộc gặp gỡ hai bên gia đình cũng đến, vào buổi chìêu trong lành không nắng, cả nhà hồi hộp không biết người kết hôn với Thiên Kì ba chọn là ai, rồi tiếng chuông cửa cũng vang lên, báo hiệu mẹ và Na đã đến.
Mẹ và Na đuợc quản gia dẫn vào nhà, Ông Sơn rất vui mừng đối đãi rất ư là nồng hậu. Na thì rất e thẹn với những thứ xung quanh mà cô nhìn thấy, cô cảm giác y như mình đang buớc vào một lâu đài vậy, Na đi ngó khắp căn nhà và rồi Na đã vô tình đụng trúng ngay Thiên Kì mà không biết.
- Xin lỗi! tôi xin lỗi!
- Ah không sao?
- Con ra rồi sao thiên kì, cả nhà đang đợi con đấy!
- Dạ! con chào cô!
- Con là con truởng của bác sơn àh?
- Dạ !
- Nhìn con có vẻ chững chạc quá nhỉ ? đây là Na con gái cô ! con nghĩ sao nếu na sẽ là vợ của con !
Thiên Kì hơi sock khi nghe lời đề nghị trực tiếp như vậy, ánh mắt Thiên Kì lìên nhìn sang qua na, quả thật cô ta đúng chất quê, với chiếc áo bà ba đơn sơ, tay xách giỏ đệm, Na nhìn Thiên Kì với ánh mắt van xin như « đừng lấy tôi làm vợ », nhưng Thiên Kì biết phải làm sao bây giờ.
- Dạ chuyện này cô để con từ từ tính đã, vì con và Na chỉ mới gặp nhau chưa biết gì về nhau nên……
- Ah chuyện đó hả ? hog sao lấy nhau rồi tụi con tìm hỉêu nhau cũng đuợc mà !
- Àh hay la mẹ con bà ở đây chơi đi để cho chúng nó tìm hỉêu nhau !
Ba của Thiên Kì đã có ý như thế nên mẹ Na khó mà từ chối được, Thiên Kì hơi ngại vì chưa bao giờ cô phải rơi vào trạng thái sắp đặt hôn nhân của mình như thế này.
Buổi tối hôm đó Thiên Kì xin phép mời Na ra ngoài đi uống nước.
- Sao anh lại mời tôi ra uống nước chứ ?
- Đừng gọi tôi là anh ! cứ gọi tôi là Thiên Kì !
- Nhưng mà anh lớn tuổi hơn tôi mà !
- Tôi không phải là trai ! tôi là gái ! nhưng tính cách và đầu óc của tôi là trai !
- Vậy là Thiên Kì giống bạn của tôi !
- Bạn thân àh !
- Cũng không hẵn là bạn ! là người tình !
- Àh thì ra là vậy ? cô còn yêu người đó không ?
- Còn rất nhiều !
- Sao cô lại đồng ý theo mẹ lên đây chứ ?
- Vì chữ hiếu nên tôi phải làm thôi ! chứ tôi cũng không vui vẻ gì !
- Có lẽ chúng ta cùng chung một lý tưởng ! hay là cô làm vợ tôi đi !
- Làm vợ Thiên Kì sao ? nhưng mà……
- Chúng ta sẽ sống với nhau một năm thôi rồi li dị !
- Nhưng mà…….. Thiên Kì không đuợc…… đụng vào người tôi !
- Àh ! chuyện đó là đương nhiên òi ! chúng ta nên làm hợp đồng hôn nhân với nhau ! như thế sẽ không có ai bắt lổi nhau đuợc !
- Uhm, Anh nói có lý !
- Tôi đã bảo đừng xưng tôi là anh rồi mà !
- Xin lỗi tại vì nhìn cô như con trai vậy ? không nhận ra đuợc nên kiu anh cho quen miệng, thui cho tôi kiu cô là anh đi, như thế xưng hô hay hơn !
- Thui , tôi không quen cái đó lắm, Cứ gọi là Thiên Kì là đuợc rồi !
- Thiên Kì thật khác với người tình của tôi ?
- Khác sao chứ ?
- Người ấy thích tôi kêu bằng anh hơn !
- Mỗi người mỗi tánh khác nhau.
- Vậy là nếu tôi có quen ai, yêu ai hay Thiên Kì yêu ai quen ai, là việc của mỗi người không ai đụng chạm đến ai.
- Chúng ta khi lấy nhau phải tỏ vẻ hạnh phúc thì ba tôi và mẹ cô mới an lòng được.
- Ok.