VẬN MỆNH

1.3K 39 4
                                    

Vận mệnh là một con đường không thể đoán trước, nó đưa ta đi qua tất cả những cánh cửa của cuộc đời, từng bước từng bước tạo nên câu chuyện của mỗi người và trong những chặng đường, chúng ta sẽ gặp một nửa của riêng mình.

Cô ấy

Nếu cách đây mười năm ai nói với cô sau này sẽ là một Nữ Thần trong showbiz, cô sẽ cười và nghĩ rằng họ bị điên, nhưng đến giờ thì kẻ không tỉnh táo nhất đó chính là cô.
Từ một con bé nông thôn xa xôi quê mùa, để từng bước trở thành Hoa đán của ngày hôm nay nếu có hỏi, cô thật sự không thể trả lời điều gì đã làm nên kỳ tích. Có lẽ cô sẽ kể cho họ nghe những câu chuyện không có bắt đầu, cũng không có kết thúc. Trên con đường lót đầy thảm đỏ của khổ ải và gian truân, có đứa con gái đơn thuần chỉ dùng nghị lực và sự kiên cường để đối mặt với thị phi và âm mưu của các thế lực ngầm. Mỗi ngày cô luôn tự nói với chính mình, thứ duy nhất để tạo dựng nên thành công là mồ hôi và nước mắt.
Tình yêu với cô là hai từ xa xỉ, hẹn hò càng là việc không dễ dàng, đến cả uống nước cũng còn bị người ta chửi, chuyện yêu một người có mơ mộng quá hay không? Vậy nhưng tên Triệu Lệ Dĩnh luôn nằm trong danh sách "phim giả tình thật" với các Nam thần, cứ mỗi lần nghĩ đến lại chỉ cười cho sự chua chát của miệng lưỡi thế gian, nhưng cô chưa từng oán trách hay biện minh, giải thích làm gì có ai hiểu cho mình?

Cô nhận được tin nhắn của Trần Hiểu, anh ta gửi trợ lý đến trường quay để thăm cô, họ đã cãi nhau tuần trước về sự việc của Vu Chính, cô không hài lòng với việc ông ta đem mình ra làm trò hề trên sân khấu. Dẫu vẫn luôn biết ơn Vu Chính vì những dự án trước kia đã giúp cô tạo được danh tiếng trong những ngày đầu khởi nghiệp, nhưng cô cũng đã im lặng quá lâu trước những chiêu trò PR rẻ tiền về mình và Trần Hiểu, họ muốn tung tin đồn như thế nào cũng được, cô không phủ nhận, cũng chưa từng thừa nhận. Đến cuối cùng giọt nước làm tràn ly mọi thứ đều có giới hạn và chừng mực của nó, ông ta không thể xem cô như con búp bê trong lồng kính mà bảo gì làm đó, huống chi là một nụ hôn. Cô không giận Trần Hiểu vì hiểu rõ con người anh ta không có tiếng nói, nhưng cô muốn mọi chuyện kết thúc tại đây, sau này sẽ không tiếp tục dây dưa với những con người đó nữa, nợ ân tình sẽ trả bằng ân tình, nợ nghĩa ơn cô sẽ trả bằng nghĩa ơn.

Cô tiến đến người trợ lý với nét mặt điềm tĩnh, không làm khó họ vì biết họ làm theo chỉ thị của ai, nhẹ nhàng nói một câu vừa như giải thích lại vừa như ra lệnh:

- Cô nói với Trần Hiểu không cần thiết phải làm như thế này, đây là đoàn phim Hoa Thiên Cốt, nên nhân viên công ty khác đến sẽ không hay. Dạo này tôi đóng phim 12 tiếng một ngày, không có thời gian để nghĩ những chuyện khác, tôi sẽ gọi điện cho anh ta sau khi xong việc.

Người quản lý cũng hiểu sự việc nên nhanh chóng ra về, cô trở lại với đoàn phim để tìm trợ lý của mình, muốn nhắc nhở một câu trấn an cô ta:

- Cũng không phải là chưa từng xảy ra trước kia, tối nay nếu chị thấy tin "Trợ lý của Trần Hiểu đến phim trường thăm Triệu Lệ Dĩnh" thì cũng đừng đính chính, cứ im lặng rồi mọi chuyện sẽ qua. Họ muốn em yêu ai, giận ai thì để mặc họ nói.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Oct 19, 2015 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Chuyện tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ