Phần Không Tên 3

78 1 0
                                    

                 

- Cậu ấy không muốn quấy rầy chúng ta nên mời về, cho nên, chúng ta không nên phụ lòng tốt của cậu ấy...

Nói xong đã đem tay đưa vào trong áo Xán Liệt , khiêu khích hạt hồng anh trên ngực,

- Xán Liệt , anh muốn em, nói em cũng muốn anh đi...

- Dạ... Phàm, đừng mà...

Xán Liệt  chộp lấy bàn tay không ngoan của Ngô Diệc Phàm  đang sờ loạn trên người mình, lại bị Ngô Diệc Phàm  cầm lấy. Ngậm lấy đầu ngón tay mềm mại của Xán Liệt , Ngô Diệc Phàm  nhìn mặt Xán Liệt  dần dần nổi lên tình dục, tay chậm rãi đưa xuống dưới tìm kiếm, cách một lớp quần chọc ghẹo Xán Liệt .

- Xán, nói em yêu anh, nói em muốn anh đi!

Ngô Diệc Phàm  một bên khiêu khích lửa tình của Xán Liệt , một bên dùng âm thanh mị hoặc nói nhỏ vào tai Xán Liệt .

- Phàm, uhm... Em yêu anh... Em muốn anh, Phàm,... uhm...

Xán Liệt  run rẩy quấn quanh cổ Ngô Diệc Phàm , chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình. Đời này, ngoại trừ anh, em chẳng muốn bất kì ai cả!

----

Ngô Diệc Phàm  ngồi trong phòng làm việc ở câu lạc bộ đêm, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt mình.

- Không biết ông tìm tôi có việc gì?

Nhìn qua danh thiếp của ông ta, người vừa tới đúng là chủ tịch tập đoàn điện tử Triêu Hà. Mấy chục năm trước Triêu Hà chỉ là một công ti nhỏ trong mảng khoa học kĩ thuật dân dụng, mấy năm nay, dưới tài lãnh đạo của vị chủ tịch này mà Triêu Hà nhanh chóng bành trướng thành một tập đoàn lớn. Chủ tịch Triêu Hà cũng nổi tiếng với vai trò mạnh thường quân, có điều làm việc rất bí mật, không thường xuất hiện trước công chúng, cho nên có rất ít người trực tiếp nhìn thấy ông ta. Nhưng chủ tịch bọn họ hôm nay chủ động đến gặp mình để làm cái gì? Nếu nói là vì khuếch trương lợi nhuận đi nhưng bọn họ kinh doanh nước sông không phạm nước giếng, chắc chắn là không phải tới bàn chuyện làm ăn rồi.

- Ông Ngô , tôi cũng không nói lời khách sáo, ông biết Xán Liệt  không?

Nghe đối phương nhắc đến tên Xán Liệt , trống ngực Ngô Diệc Phàm  đập dồn. Chẳng lẽ tên chết tiện Trương Thắng kia lại vay nợ thành ra lại đem Xán Liệt  đi bán lần nữa?

- Mục đích hôm nay tôi đến đây chỉ có một, mời ông đem Xán Liệt  trả lại cho tôi.

Người kia không khách khí mà nói, ra hiệu bảo thư kí của mình đưa tờ chi phiếu sang.

- Tôi biết, cha nuôi Xán Liệt  thiếu ông 500 vạn, cho nên đem Xán Liệt  bán cho ông. Tôi bây giờ gởi ông 1000 vạn, hi vọng ông có thể thả Xán Liệt .

- Hừ, 1000 vạn? Ngô Diệc Phàm  tôi không thiếu tiền. Đem tiền của ông đi đi, tôi sẽ không đem Xán Liệt  đưa cho ông.

Thì ra đúng là muốn đoạt Xán Liệt  với mình, nhưng mà mình sẽ không vì 1000 tệ này mà khoanh tay đem người tâm ái tặng cho người khác đâu.

BCĐNTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ