Chương 01 đến 19

19.1K 256 9
                                    

CHƯƠNG 1.TIỂU ĐÓA ĐÓA, PHẢI ĐỘNG PHÒNG CHƯA?

----------Hoàng cung đêm tối----------

Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, nam nhân lập tức cất tiếng trầm thấp hạ lệnh, "Tiếp tục điều tra."

"Dạ, chủ tử." một đám hắc y nhân khom người thi lễ rồi không một tiếng động mà rời đi theo những hướng khác nhau.

Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh khốc, ánh mắt lộ ra ý cười quay người bước đi.

Cách đó một trăm thước có một tòa tiểu lâu, giữa nơi cảnh sắc thanh lệ thập phần mê người như vậy lại có một tấm biển trên thân cây có ghi: "Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ."

Nam nhân phì cười thiếu chút nữa thì không nhịn được cười lớn. Thu hồi ánh mắt, hắn không tiếng động tiến vào rồi đi thẳng đến phòng ngủ. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn trên đầu buộc một cái khăn bằng vải bố bao hết tóc vào trong, trên khuôn mặt còn có sắc xanh nhìn thật kinh khủng, chỉ có hốc mắt và môi là còn màu bình thường.

Đang là giữa đêm, đột nhiên nhìn thấy một người như vậy quả thực doạ người nam nhân vừa nhìn tới người trên giường liền không nhịn được mà cười to, tay hắn chống lên tường để giữ trọng tâm. Cười đến nửa ngày hắn mới thu lại biểu tình, rút một tấm khăn bên cạnh thấm thấm nước rồi đi đến bên giường.

Người trên giường càng nhìn gần lại càng doạ người, hắn cố nhịn cười cẩn thận cầm lấy khăn lau khuôn mặt nàng. Khăn vừa mới đụng tới má người nằm trên giường, lông mi người nọ không an ổn hơi hơi động.

Cảnh giác như vậy sao? Nam nhân cười cười thu tay lại lập tức dùng nội lực làm khô hết nước trên khăn rồi đặt lại lên bàn tiêu trừ "chứng cứ phạm tội".

Nhan Đoá Đoá lông mi giật giật, khóe miệng hơi cong lên, mơ mơ màng màng mở mắt ra..... Hai mắt nàng trợn to trừng mắt nhìn tuấn nhan đang phóng đại trước mắt này.

Nam nhân hơi chớp mắt, con ngươi đen sáng quắc nhìn nàng, thanh âm trầm thấp đầy tà mị mang theo ý tứ hàm xúc, "Tiểu Đoá Đoá, có thể động phòng được chưa?"

Nhan Đóa Đóa phút chốc giống như sư tử hà đông thuận tay cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua, "Hoàng Phủ Dật kia, ngươi đi ra ngoài cho ta..."

Sự tình phải bắt đầu kể từ ba tháng trước...

CHƯƠNG 2. LỜI ĐỒN TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ TIN

------------Ba tháng trước - Vân gia---------------

Nhan Đóa Đóa nhìn mình trước gương đồng. Nàng đã xuyên qua, chủ nhân thân thể này là tiểu thư Vân Tri Hiểu của Vân gia phú khả địch quốc, cũng được công nhận là đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành, nghe nói phàm là ưu điểm gì nữ nhân nên có trên người nàng đều có đủ, chẳng những thế vị Vân tiểu thư này còn có một sủng vật được người người ca tụng - Một con Thần điểu biết nói tiếng người. Ngay cả đến Hoàng Thượng cũng đã nghe đến tên của nàng nên đã hạ chỉ ban hôn, hứa gả nàng cho Thái tử đương triều, người được đồn là suất không gì có thể so sánh, không lâu nữa, nàng có thể lên làm Thái tử phi.

QUẲNG THÁI TỬ ĐI NGOẠI TÌNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ