Chap 16: Quên?

883 64 30
                                    


_ Sakura chan... cảm ơn cậu... tớ tự về được..._ Đầu óc cậu vẫn còn rất chếnh choáng nhưng so với lúc trước đã có vài phần thanh tỉnh hơn

_Ừm... nhớ đi thang máy, đừng leo bộ._Sakura buông tay cậu ra, thực lòng không muốn mặc cậu tự đi nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là để cậu một mình sẽ tốt hơn
_ Ừm..._ Naruto quay người, lảo đảo đi về phía tầng trệt, nhìn cậu bước mà cũng chẳng vững
Mây đen từ đâu kéo đến phủ kín cả bầu trời, chắc là sắp có mưa. Lạ thật, mới hồi chiều còn có chút nắng...
Sakura nhanh chóng vào trong xe, tận mắt thấy cậu vào trong tòa nhà mới rời đi.
Sasuke, anh không phải là bây giờ cũng đang như thế này chứ?

.
.
.
_ Ông chủ, có lẽ phải cử người tới Konoha một chuyến!_ Obito đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một xấp tài liệu.

_Chỗ đó có vấn đề gì sao?_ Fugaku đang ngồi cùng Sasuke, ánh mắt ông lộ ra vẻ ôn hòa hiếm thấy. Vừa nhìn thấy hắn bước vào lập tức tắt vụt đi cái biểu cảm đó
_Không hẳn là có vấn đề... chỉ là gần đây doanh thu của mấy địa bàn ta bảo kê ở đó có vẻ đi xuống, tốt nhất cũng nên tới một chuyến._ Obito lật lật mấy trang giấy trong tập tài liệu đó, nhẩm nhẩm tính toán. Từ trước tới nay hắn vốn thông minh, đôi lúc chính hắn cũng nghĩ có khi mình làm doanh nhân nhất định sẽ hái ra tiền. Nhưng mà đời này kiếp này nhất định sẽ không tách khỏi ông chủ, trừ khi bị đuổi...
_ Được, báo Itachi sắp xếp!_
_Cha, để con đi. Đừng bắt nii san làm việc nhiều quá!_ Sasuke thấy ông quyết định không chút do dự thành ra có hơi hổ thẹn. Dù gì thì cũng vì anh mà dạo này Itachi phải làm việc gấp đôi.
_ Con cứ ở nhà nghỉ, một thời gian nữa hẵng hoạt động,_
_ Con đi được mà, đâu có đau ốm chỗ nào mà không thể hoạt động?_
_Chắc chứ?_
_ Chắc chắn!_ Anh nói chắc như đinh đóng cột

_ Vậy được! Ra ngoài hết sức cẩn thận._
_ Vâng!_
.
.
.
Naruto lết từng bước đến chỗ thang máy, bụng cậu đau quặn lên, chắc là do mấy ngày nay không ăn gì mà lại còn uống nhiều rượu. Dạ dày vốn không tốt, uống một chút rượu nhẹ mà đã nổi sóng...
Kì thực... có phải là do mình cái gì cũng không tốt nên cậu ấy lập tức bỏ đi?

Cái thang máy chết tiệt sao mà lâu mở thế không biết! Naruto dựa lưng vào tường, cả cơ thể trượt dài xuống đất. Cậu ngồi dưới sàn, một chân duỗi thẳng, một chân co, gục mặt xuống nhìn nhắm chặt mắt.
Đ-a-u đ-ầ-u !
Đầu đau như muốn nứt toác ra, thị giác của cậu bắt đầu kém dần, cảnh vật xung quanh cái gì cũng nhìn không rõ.
Ha! Mình bây giờ chắc là rất thảm... hẳn là rất thảm...
Cậu nhếch môi cười cay đắng, tự giễu bản thân mình quá ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi mà tại sao người ta bỏ đi cũng không biết...
Bất giác cậu đưa tay lên sờ sờ cổ, trống trơn!
Rõ ràng là luôn luôn đeo ở đây, rõ ràng là như thế!
Chiếc dây chuyền mặt lục bảo đó không thể nào mà cậu lại làm mất được, nó là thứ duy nhất anh để lại.
Lập tức trong đầu cậu bỗng lóe sáng: phải rồi chắc rơi đâu đó quanh đây, lúc ngồi trên xe còn nắm chặt nó mà, phải đi tìm, phải đi tìm!

Naruto chập choạng bám vào tường ra khỏi tòa nhà, vừa đi vừa cố căng mắt rà soát từng chỗ một, không nơi nào cậu bỏ sót.

Trời đang đổ mưa, mưa lớn, rất lớn.
Cảnh vật bên ngoài nhạt nhòa hết cả, người đi đường thì cố gắng tìm một chỗ để trú mưa, chạy dọc chạy xuôi.
Cậu không chần chừ mà lao thẳng ra ngoài, bất chấp dòng người vẫn nháo nhào chạy, một mình cậu mò mẫm từng bước một, quyết tìm cho ra chiếc vòng. Mưa tuôn xối xả, từng giọt nước lạnh lẽo ngấm vào da thịt cậu khiến cả người cậu run lên từng đợt. Mưa lớn đến nỗi mà người ta có cảm tưởng như bất cứ sinh vật nào cũng sẽ bị những tia nước "chém" làm đôi ngay lập tức...

Teme... tôi tìm không thấy...
Teme...có phải...đến đây là kết thúc không?

{longfic}SasuNaru:_Định mệnh_Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ