Say - Extra 2
KiS2Xiah0ppa
06-03-2010, 11:00 AM
Say
Author: KiS2Xiah0ppa ( or Soo) ==è it’s me.
Disclaimer : chỉ có cái mạng hèn này thuộc về Soo thôi.
Pairing” only Yunjae.
Genner : pink, romance.
Status: Longfic ( on-going)
Rating: PG 15
Summary: Em đã yêu anh…Ô! Vậy là em sẽ say cả đời??!
Chap1:
-Ô!! Xin lỗi mọi người!Em đến trễ!!
Đầu tóc bù xù…mắt nhắm mắt mở…áo thụt áo thò…quần ống thấp ống cao…khuôn mặt khó coi đến nỗi không bút pháp nào tả được…”Mọi người” đều kết luận : Chắc tối qua lại uống say rồi. Trưởng phòng Kang không hổ danh chiến sĩ có tinh thần thép, từng kinh qua trận mạc nhiều nên khi nhìn thấy bộ dạng cậu cấp dưới như vây thì là người hoàn hồn nhanh nhất, ông ân cần đi tới chỉnh lại cổ áo của cậu, ôn tồn nói:
-Kim Jaejoong à... nghe nói cậu là người đã được giám đốc giao phó cho việc soạn tài liệu để thuyết trình trong buổi họp với đối tác mới, công ty Hanzo đúng không?
-Dạ vâng! Sao em quên được chứ! Em có mang đây! – Kịm Jaejoong gật gù, vội lục trong cặp táp ra một xấp tài liệu. Giờ thì đến bóng hồng duy nhất của phòng kinh doanh, chị Han hoa khôi, cũng dịu dàng tiến tới, lấy lược chải mái tóc như tổ quạ cho cậu em tội nghiệp:
-Jaejoong à…tẹo nữa em dùng số tài liệu này để gói bánh rán ăn cũng được, không thì để chị đem qua phòng bảo vệ để mấy anh ở đấy gấp máy bay chơi cho đỡ chán!
-Omona!! Noona nói cái gì vậy! Tài liệu này em thức trắng mấy đêm để soạn đấy, vì nó mà em lỡ cả ngày vàng giảm giá gà rán ở Lotte nữa cơ, nó còn liên quan đến sự sống còn cho nguồn vốn của công ty, cả danh dự của phòng kinh doanh mình, sao có thể đem gói bánh rán với gấp máy bay được!!!!
Ngay lập tức, “thông tấn xã” của phòng kinh doanh, Jang Bokchun tức mình sấn sổ tới để…đút áo vào quần cho Jaejoong ( gọi một cách văn hóa là sơ vin đấy ạ).
-Nhưng giờ thì nó là giấy vụn đó cậu Kim ạ!! Buổi họp đã kết thúc từ một tiếng trước rồi!!!!!!!!!
Pừng!! Pừng!
Ngay lập tức, đồng chí Kim nghe như có tiếng sấm rền bên tai. Trời đất tối sầm lại, phòng kín gió mà tưởng như có trận cuồng phong vừa mới quét qua. Thấy dáng vẻ chết lâm sàng của đồng chí Kim, cả phòng kinh doanh ngậm ngùi thương cảm, nước mắt rơi ướt đầm vạt áo, ai ai cũng đến tay bắt mặt buồn , xót xa cho chàng trai trẻ yểu mệnh.
-Jaejoong à…anh chị đây sẽ thầm cầu nguyện cho em được an toàn…Giờ em mau đi đi..giám đốc Jung đang chờ em trong phòng đấy….
Jaejoong mặt cắt không còn một giọt máu, hai chân cứ xoắn quẩy vào nhau, quay đầu nhìn lại toàn những khuôn mặt đồng nghiệp thân thương gắn bó trong suốt 4 tháng qua, còn văng vẳng đâu đây có tiếng ai than khóc :”Mất Jaejoong rồi thì ai sẽ đi mua bánh rán đây? Huhuhu~” Ôi sao lại đau thương đến thế???
Đứng trước cánh cửa đen xì im lìm treo cái biển to tướng đầy chết chóc “ Địa ngục môn” ( thực ra là “ phòng Giám đốc” ), Jaejoong cảm thấy như sinh lực của mình đã bị rút cạn, hít lấy một hơi dài và gõ cửa, cậu nhăn mặt khi có cảm giác mu bàn tay vừa gõ vào một bàn chông khổng lồ.
-Vào đi!
Một giọng trầm cất lên, toát ra một bá khí ngùn ngụt làm lạnh xương sống đồng chí Kim. Cánh cửa mở ra…cả căn phòng tràn ngập không khí phẫn nộ, căm giận và tàn ác, quyện vào đó là mùi thuốc lá khét lẹt làm gia tăng sự sợ hãi cho ai kia bằng cấp số nhân.
-Giám đốc Jung…tôi..tôi đến rồi ạ…
Chiếc ghế da cá sấu từ từ xoay lại, ngồi trên đó là một người đàn ông cao lớn và lịch lãm trong bộ vest xám đắt tiền, khuôn mặt điển trai nam tính đang tối sầm lại, đôi mắt một mí sâu thẳm ánh lên sự giận dữ tột cùng khi nhìn kẻ tội đồ. Vâng , đây chính là giám đốc kinh doanh của công ty sản xuất xe hơi nhất nhì châu Á ASIAN ROAD,Jung Yunho. Tuổi còn rất trẻ nhưng tài năng của anh cũng khiến những bậc tiền bối đi trước phải kiêng nể, những đối thủ trong thương trường phải dè trừng. Tác phong của giám đốc Jung luôn rất đĩnh đạc tự tin, nhưng vẫn đủ để người đối diện phải nhìn thấy sự chuyên nghiệp và nhiệt huyết với công việc trong đó, anh chính là vũ khí tối ưu nhất của chủ tịch công ty này. Nhưng giờ, sự đĩnh đạc của Jung Yunho đã bay đi đâu hết, thay vào đó là sự tức giận đang bị chút đĩnh đạc còn lại ra sức kiềm chế để không bùng phát.
-Kim Jaejoong… Cậu có biết mình đã mắc phải tội gì không?
Vẫn là tiếng nói trầm nhưng sao âm vang của nó nghe thật dữ dội. Đồng chí Kim cảm thấy như đang ở công đường tại phủ Khai Phong, Cẩu đầu trảm đang cận kề bên cổ, không thành thật bây giờ thì chỉ có nước chết, nghĩ vậy đành mếu máo:
-Dạ có ạ…tôi đã không kịp mang tài liệu thuyết trình đến, để sếp phải “tay không bắt giặc” suốt buổi họp với bên Hanzo ạ…
Kì thực trong đầu Jaejoong cũng tò mò lắm, các buổi họp thế này thường phải kéo dài hơn 2 tiếng, suốt hai tiếng đó sếp của cậu không hề có tài liệu trong tay, vậy mà vẫn có thể “chém gió” cả giờ họp như vậy, dù không biết bên kia có chịu hợp tác hay không nhưng mười mươi phải công nhận tài năng trời phú của vị sếp này. Như có tâm thuật, sếp Jung lập tức giải đáp thắc mắc của Jaejoong ngay:
-Cũng may là thư kí Hong đã kịp thu thập một số tài liệu về bên Hanzo và tình hình thị trường xe hơi bên ngoài, cộng thêm một chút …” tùy cơ ứng biến” của tôi và trợ lý nên mới qua khỏi ải này…nếu không thì tổn thất sẽ chẳng thể đếm nổi..
-Yep?! Vậy rút cuộc bên kia có chịu hợp tác không sếp? – Jaejoong tròn mắt và nhận được cái gật đầu ngay tắp lự của sếp Jung.
-Omona! Vậy là may quá rồi ! – Jaejoong quệt mồ hôi trán, hỉ hửng rót chén trà tu một hơi, nhưng nuốt chưa đến họng đã bị khựng lại bởi cái đập bàn dữ dội của vị giám đốc.
-Cậu còn dám kêu là may hả Kim Jaejoong?! Cậu có biết là nếu lần này không kí hợp đồng được với bên Hanzo thì công ty ta sẽ như thế nào không? Cậu tác trách đến nỗi không kịp mang cả tài liệu quan trọng đó đến. Và giờ vẫn chưa nhận ra lỗi to lớn nhất của mình hay sao??
-“…………………………”
-“…………………………..”
-Nuốt nước đi rồi nói tôi nghe. –Sếp Jung phẩy tay, trán nổi đầy gân xanh lè.
Ực! Ực!
-Thưa giám đốc…tôi biết lỗi rồi ạ…lần sau tôi sẽ mang tài liệu đến sớm hơn ít nhất là 1 tiếng.
-Không có lần sau đâu! – Sếp Jung lừ mắt – Và đấy vẫn chưa phải lỗi lớn nhất của cậu.
Đồng chí Kim mở tròn hai mắt, chẳng lẽ sếp Jung có mắt đằng sau gáy, biết rằng cậu với Bokchun hay chụm đầu chửi sếp là mắt hí, hay vụ cậu hay tàng trữ bánh rán để cùng chị Han ăn vụng trong giờ làm. Chết thật, sếp mà phát hiện ra thì danh sách cắt giảm nhân viên không sớm thì muộn sẽ có tên cậu trong đó. Kim Jaejoong nghĩ vậy mà nổi hết da gà, chắp tay xoa xoa mà rên rỉ.
-Sếp à…có chết tôi cũng không dám nói xấu sếp sau lưng với lại ăn vụng trong giờ hành chính đâu..sếp đừng nghe thiên hạ đồn bậy mà tôi nghiệp tôi quá…..
Giờ mặt giám đốc Jung trông như La Hán trong chùa, khiến ai kia cực kì khiếp hãi. Chút đĩnh đạc còn lại của giám đốc đã tiêu tan đi hết, anh gầm lên:
-Kim Jaejoong!!! Một tuần 7 ngày, 6 ngày làm thì có đến 5 ngày cậu đi làm muộn. Một tháng có 30 ngày thì có 15 ngày là cậu không say xỉn, 15 ngaỳ còn lại thì lơ mơ như người mất hồn,thậm chí có hôm không đóng van ga ở nhà khiến suýt xảy ra hỏa hoạn,tác phong thì lề mề, quần áo thì luộm thuộm, cậu nhận đồng lương của nhà nước mà không thấy xấu hổ hay sao?
Sau đó, Jaejoong cúi mặt hứng hết một tràng thuyết giáo của vị sếp khó tính. Dù sao cũng cảm thấy bản thân may mắn vì là nhân viên chưa chính thức, muốn bị đuổi việc cũng không được, tất cả là nhờ tấm bằng đại học Seoul loại ưu khoa kinh doanh , nên đã được giới thiệu vào công ty thử thực tập nhưng vẫn có lương đều đều, sau 6 tháng mới hoàn thành quá trình thực tập, đảm bảo sếp Jung sẽ đá cậu bay luôn. Nói xong một tràng thiên thu, sếp Jung nhấp ngụm cà phê đã nguội ngắt rồi tuyên bố xanh rờn là cậu bị phạt làm thêm ca và phải làm trợ lý chính thức của sếp, để tiện cho việc dèn dũa nhân viên xuống cấp. Sau đó, sếp phẩy tay như hắt hủi cậu ra ngoài. Kim Jaejoong chỉ còn nước bĩu môi, xụ mặt, toan quay đầu lủi thủi đi thì bị goi giật lại.
-Khoan đã!! Ai để chai tinh dầu bạc hà ở trên bàn làm việc của tôi thế này?!
-Yep?! Tôi không biết thưa giám đốc. – Jaejoong lắc đầu.
Sếp Jung chép miệng, lẳng luôn chai dầu bự về phía Jaejoong, cậu hoảng hồn cuống cuồng đón lấy. Chậc, tinh dầu nguyên chất thế này là mắc lắm đấy, sếp không biết giữ của gì cả.
-Để đây bừa bàn của tôi, cậu mang đi đi.
-Mang đi đâu ạ? – Jaejoong tròn mắt.
-Đi đâu cũng được, không thì cầm luôn đi! – Nói rồi sếp bắt đầu giở tài liệu ra xem. Jaejoong không dám lằng nhằng thêm vì biết, sếp mà đã chăm chú làm việc thì đừng dại mà làm phiền. OK! Được chai tinh dầu mắc tiền miễn phí thì con thắc mắc gì. Jaejoong hí hửng ra ngoài với chiến lợi phẩm trong tay. Ra đến bên ngoài thì mọi người xúm xít lại, xoay xoay lật lật người đồng chí Kim, chốc chốc miệng lại xuýt xoa.
-Omona ! Không bị chấn thương ở đâu cả!
-Không có biểu hiện của chấn thương tinh thần, vẫn ngoác miệng cười kìa.
-Khéo cười ngu như vậy mới là tổn thương tinh thần đó!
-Thôi kệ đi, không sao là tốt rồi! Lại có bánh rán để ăn.
-Mọi người à..- Giờ nhân vật chính mới lên tiếng – Sếp bảo em làm trợ lý giám đốc.
Cả căn phòng lại bao trùm một không khí tang tóc. Trưởng phòng Kang không kìm nổi mình mà lao vào ôm chầm lấy hình hài bé nhỏ, mọi người rút khăn ra sụt sùi. Ồ, nghe đâu anh Nah, trợ lý cũ của giám đốc sáng nay đã đệ đơn xin nghỉ việc, lý do là trong cuộc họp bị sếp xoay cho lên bờ xuống ruộng,khủng hoảng tinh thần nên phải đi gặp bác sỹ tâm lý gấp. Ngó qua ngó lại Jaejoong thấy mười mươi trách nhiệm này thuộc về mình nên không dám phản kháng. Còn cái công việc làm trợ lý của sếp á, mọi người tuyên truyền rằng chẳng khác nào để con chồng ở chung với mẹ ghẻ, bị giao hàng tá công việc đến ngập đầu, ai mà không bị suất huyết não thì chẳng qua là vì không có não, mà Jaejoong lại còn đang ở “trong tầm ngắm” của sếp nữa, sớm muộn cũng sẽ bị “đì” cho suất huyết toàn thân luôn, mọi người đinh ninh vậy.
Còn nhân vật chính của chúng ta lại chẳng phải là người lo xa nhiều đến thế, vẫn nhởn nhơ về nhà bật máy PS lên cày thâu đêm. Vi sếp dặn là mai phải đến sớm có việc nên Jaejoong không dám đi nhậu với đám bạn. Gì chứ thời buổi này, thú vui của đàn ông luôn là phụ nữ hay đi bar, đi club, nhưng đồng chí Kim đây thì chỉ có 2 thú vui duy nhất là chơi game và đi uống với đám bạn học hồi cao trung. Thực ra đồng chí không phải không biết yêu, nhưng sau vụ thất tình thê thảm nhất lịch sử 20 năm đời của mình, Jaejoong đã quyết định đóng cửa trái tim mình lại, hết mình phục vụ cho sự nghiệp và anh em ( bạn nhậu). Nhưng hậu quả của việc lạm dụng bia rượu đã thấy rõ, ố ồ, không phải là ở ngoại hình đâu nhé! Dù uống như hạm nhưng kì lạ là da dẻ ,mặt mũi chân tay Jaejoong vẫn mịn màng, tươi tắn, thân hình vẫn chuẩn như thường, mà hậu quả ở đây chính là cái bệnh đau đầu và ngạt mũi nếu thức đêm, dù dung đủ thứ thuốc vẫn không ăn thua, lúc đó chỉ có cách ăn kẹo bạc hà hoặc ngửi dầu gió cho thông mũi.
A! Đang ngạt mũi đau đầu thì đồng chí Kim nhớ ra chai tinh dầu bạc hà, cậu liền hí hửng lấy ra, mở nắp, xoa xoa một tí ti lên đầu ngón tay rồi áp vào mũi. Omona! Hàng xịn có khác, vừa mới hít vào là khí quản thông từ trên thông xuống dưới, hương bạc hà mát lạnh xộc lên tận não , cay cay như ăn mù tạc mà lại sảng khoải như đang đứng giữa đồng cỏ thảo nguyên ở Mông Cổ. Cái này thì phải cảm ơn sếp Jung nhiều đây, đang đâu lại cho không Jaejoong một chai tinh dầu loại hiếm, cứ như là sếp thông hiểu cậu lắm vậy. Nghĩ đến đây thì Jaejoong mới thấy lạ, bấy lâu nay đúng là sếp Jung có gì đó thông hiểu cậu thật. Không! Phải nói là sếp vô tình có mối giao liên nào đó với cậu. Kể từ hồi Jaejoong mới chia tay bạn gái, nhìn thấy mấy đồng nghiệp nữ trẻ đẹp lại thấy đau lòng, ngay ngày hôm sau, các đồng nghiệp nữ trẻ đẹp bị sếp chuyển lên phòng nhân sự hết, chỉ còn mỗi chị Han đã yên bề gia thất là ở lại. Rồi cả lần cậu bị thấp khớp vào mùa đông, đi lại khó khăn do khớp gối như đông cứng lại, sau đó sếp đã điều cậu đi công tác lấy tư liệu thị trường ở Sanju, nơi có nhiều suối nước nóng trị liệu, thế là Jaejoong tranh thủ “trị liệu” luôn, quả là sau đó bệnh giảm thật…rồi còn rất nhiều, rất nhiều lần nữa, sếp cứ như vô tình tạo cho cậu rất nhiều điều kiện thuận lợi khác để giải quyết …..những chuyện riêng tư. Có lúc Jaejoong cảm giác là sếp biết hết mọi việc trong gia đình mình vậy, khi mẹ cậu bị ốm, sếp đã khuyên nhủ rằng cậu phải bớt chút thời gian để thăm và chăm sóc người thân, rồi khi chị tư của cậu cưới thì sếp cũng “vô tình” cho cậu biết một trung tâm tổ chức tiệc cưới đang giảm 50%...Nói chung là…Jaejoong cảm giác sếp Jung như điệp viên của chính phủ đang điều tra về cậu vậy, như mấy phim hành động Mỹ ấy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ làm vừa lòng sếp cả, suốt ngày bị sếp la mắng, rồi cậu còn gây rất nhiều phiền phức cho sếp nữa. Ngay đến cả lần đầu tiên gặp sếp mà đã có “kỉ niệm” khó quên, nghĩ đến mà giờ còn thấy xấu hổ, càng vì vậy mà chuyện sếp đang giúp đỡ cậu càng là chuyện không thể.
------Flashback------
4 tháng trước…
Trễ rồi.
Trễ rồi.
Ngày đầu tiên đi làm mà lại đi trễ.
Kim Jaejoong..cậu quả là…phạm tội tày trời!
-Ối ! Ối! Chờ tôi với!
Kim Jaejoong dùng hết sức bình sinh để lao tới giữ cánh cửa thang máy đang dần khép lại. May quá ! Kịp rồi!
Cậu thở hổn thở hển, vứt phịch cái cặp táp xuống sàn thang máy, tay trái cào cào mái tóc rối như lông gà, tay phải dắt lấy dắt để cái áo sơ mi vào trong quần , miệng thì không ngừng chửi rủa đám bạn hôm qua đã ép mình uống quá chén bằng những ngôn từ ngọc ngà nhất. Bất chợt, Jaejoong mới để ý đến người ở trong thang máy với mình. Đó là một người đàn ông trông rất sang trọng và đĩnh đạc, tuy nhiên lại đang nhìn cậu chăm chăm rất bất lịch sự. Nghĩ rằng anh ta đang khinh miệt bộ dạng của mình, Jaejoong hất hàm:
-Anh nhìn gì?
Người đàn ông từ tốn trả lời:
-Cậu lên tầng bao nhiêu?
Ô, ra là vậy, Jaejoong cười ngượng, bẽn lẽn trả lời:
-À…tầng 11…
Người đàn ông gật đầu rôi quay đi. “Ồ..anh ta cũng lên cùng tầng với mình à…?” – Jaejoong thầm nghĩ- “ vậy chắc là đồng nghiệp rồi.” Jaejoong toan chào hỏi thì người đó quay lại nhìn cậu, khuôn mặt hơi bối rối như có điều khó nói.
-Sao? Anh có gì muốn chỉ bảo tôi hả?
Jaejoong cất giọng khó chịu, thái độ của con người này làm cậu không ưa chút nào. Anh ta lại quay mặt đi, làm Jaejoong xém nổi điên lên, nhưng may là anh ta đã cất lời:
-Cậu…phéc mơ tuya…chưa kéo kìa…
Omona !!!!!! Ngại quá đi mất!! Jaejoong đỏ bừng mặt mũi, không nói lên lời vì chẳng biết nên cảm ơn hay xin lỗi, cuối cùng đành quay đi chỗ khác để “ giải quyết sự việc”. May mắn là tiếng “ting!” của thang máy đã vang lên, đã đến tầng 11, Jaejoong lao vội ra ngoài như con thiêu thân, chỉ thầm cầu trời khấn phật cho khỏi phải gặp người đàn ông kia lần nào nữa, nhục quá thể rồi. Nhưng quả là trời biết trêu người, khi mà đồng chí Kim chưa kịp thở phào khi thấy cả phòng kinh doanh không có anh ta là nhân viên thì trưởng phòng đã niềm nở gọi cậu ra để chào giám đốc. Điều gì tiếp theo thì ai cũng đoán được. Trái vơi vẻ mặt bàng hoàng lẫn xấu hổ của Jaejoong, tay giám đốc đó vẫn dửng dưng như chưa từng nhìn thấy cậu, nhưng trong ánh mắt anh ta là sự nhạo báng và khinh bỉ cậu, cậu biết mà, thể nào cũng bị anh ta chơi xỏ hoặc bị “đì” tới chết luôn. Nhưng kì lạ là giám đốc Jung diễn màn “không quen biết” đến tận cùng, vẫn không có thái độ lạ với Jaejoong và xem cậu như nhân viên bình thường, còn chuyện trách mắng thì là điều hiển nhiên của các vị sếp khi nhân viên mắc lỗi thôi. Nói chung là vẫn bình thường…Và Kim Jaejoong đã nhém cái chuyện hôm đó xuống sâu tít tắp trong bộ não của mình, vẫn ăn chơi nhởn nhơ như chưa hề có gì xảy ra…Đó là ngày đầu tiên đồng chí Kim gặp sếp lớn của mình………
---End Flashback---
...................................
..........................
-Jaejoong! Mau fax tài liệu này cho bên Hanzo!
-Jaejoong! Mau sếp lại xấp hồ sơ này!
-Jaejoong! Cậu lề mề quá đấy, mau đưa bản thống kê ngân sách qua phòng tài vụ mau lên.
-Kim Jaejoong!!! Cậu học lớp mấy rồi mà đánh cái bản thảo cũng không xong thế hả???!!!!
-Jaejoong! Em mang bánh rán không?!
-Xin lỗi noona..em chẳng còn hơi sức đâu lo vụ bánh rán nữa….em qua phòng tài vụ đâyyyyyyyyyyyyy~~~~
Cả phòng kinh doanh nhìn Jaejoong bằng con mắt vô cùng thương cảm..từ sáng tới giờ đồng chí ấy bị hành xác dã man, chạy qua chạy lại như con thoi đến chóng cả mặt ,uống ngụm nước chưa trôi đến cuống họng đã phải nhổ ra để trả lời cả núi câu hỏi của giám đốc Jung. Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu ta thì có thể nói là bà mẹ con mọn trông còn gọn gàng chán. Không có Jaejoong bây giờ, cả phòng kinh doanh không còn sức sống, trưởng phòng Kang không còn ai để than thở…Chị Han không có bánh rán ăn…Jang Bokchun thì nai lưng ra tiếp quản thêm công việc tồn đọng của Jaejoong mà không ngừng chửi rủa giám đốc Jung bằng 5 thứ tiếng. Nói chung…đây là giai đoạn thê lương nhất trong lịch sử phòng kinh doanh này.
Còn tại phòng giám đốc…
-Fax xong cho bên Hanzo chưa?
-Được một nửa ạ….
-Hồ sơ thì sao?
-Tôi đem qua nhờ mấy anh bảo vệ xếp dùm rồi, nhìn họ ngồi không cả ngày thấy tội quá!
-……………Vậy còn bản ngân sách cho phòng tài vụ?
-Vừa nãy họ gọi Pizza nên tôi nhờ luôn người đưa bánh gửi dùm lên đó rồi ạ…Mà bên tài vụ ăn sang thế thì sếp phải điều tra đó nhé!
-……………………………….Bản..bản thảo đâu?
-Bản thảo nào ạ?
-KIM JAEJOONGGGGG!!!!!!!
*
* *
Cuối cùng thì cũng tan ca….cả phòng kinh doanh nhìn tấm “thân tàn ma dại” đang gục trên bàn làm việc thì đã nhất trí với nhau, mời Jaejoong đi đánh chén một bữa để phần nào an ủi cậu em út đáng thương. Vừa nghe thấy từ “ nhậu” là ‘ma dại” bật dậy như cương thi, mặt hí hửng thấy rõ. Tất cả vừa lục tục kéo nhau ra cửa là bắt gặp ngay sếp ngoài đó, đang chuẩn bị ra về.
-Thưa giám đốc, chúng tôi đang chuẩn bị đi nhậu , giám đốc tham gia cho vui chứ ạ?! – Trưởng phòng Kang mừng rỡ nói. Sếp Jung chỉ từ tốn đưa tay ra khua khua từ chối:
-Chú Kang à…hết giờ làm thì chú cứ gọi cháu là Yunho được rồi. Còn nhậu thì mọi người cứ đi đi, tối nay cháu có việc.
-Ô! Có việc là đưa “người ý’ đi hẹn hò đúng không giàm đốc? Giám đốc chẳng bao giờ chịu đi nhậu với tụi em gì cả! – Chị Han nháy mắt.
-Người ý? – Jaejoong tròn mắt chưa hiểu. Sếp Jung chỉ ái ngại cười ,nói là không phải rồi tạm biệt mọi người để đi. Mọi người liền cúi chào, sau khi bóng sếp đã khuất dạng thì anh em lại chí khí hò nhau lên đường. Chỉ có Jaejoong là hơi bần thần về cái vụ“ người ý” vừa rồi. Cậu nhớ lại hình như đã có lần gặp “người ý” của giám đốc Jung rồi. Đó là lần cậu được giao nhiệm vụ soạn tài liệu và đưa đến nhà sếp. Người mở cửa lại là một cô gái trông rất xinh đẹp và dịu hiền, cô ấy mới cậu vào nhà. Ô, lần đầu tiên vào nhà sếp mà cậu thích căn nhà này lắm, nó không hào nhoáng sang trọng như chủ nhân mà rất bình thường và ấm cúng, Jaejoong đặc biệt thích cái ghế sofa nhà sếp, không chỉ mềm mềm dễ chịu mà nó còn tỏa ra mùi quế mộc cực kì thơm mát, ngồi mãi mà không muốn nhấc mông lên. Sau đó sếp ra khỏi phòng làm việc để lấy tài liệu cậu mang đến, cô gái kia cũng xin phép về luôn, trước khi về còn thơm lên má sếp rất tình cảm làm cậu phải đỏ mặt. Qủa là một đôi trai tài gái sắc…nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không hiểu vì sao Jaejoong cảm thấy khó chịu trong người. Thôi! Không nghĩ nữa! chắc là do lâu ngày chưa nhậu nên tinh thần chưa thoải mái đấy thôi, ngẫm vậy, cho là có lý, Jaejoong tiếp tục hí hửng bá vai bá cổ Bokchun và lên đường.
11 giờ đêm…..
KING KOONG!!
KING KOONG!!
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập làm anh thoáng giật mình. Chẳng lẽ hôm nay đến sớm thế sao? Lạ thật đấy. Anh vội tắt laptop và ra mở cửa, miệng lầm bầm trách cái kẻ phá rối kia.
Cạch!
Cánh cửa mở ra và không ngoài dự đoán.
-Yunho à~~ ức! Tôi tới ..ức! Rồi đây~~~
Anh thở dài đưa hai tay đỡ con người đang mềm oặt như cọng cỏ.
-Chắc cậu uống nhiều nên mới tan cuộc sớm thế này, phải không Jaejoong?
-Ức! Kệ tôi! Anh không muốn sớm gặp tôi sao? – Jaejoong đu lên bờ vai rộng của sếp mình, ghé sát miệng vào tai anh thì thầm, hơi thở nóng ấm của cậu phả vào cổ anh làm anh thoáng rùng mình, anh nhăn mặt vì mùi rượu nồng nặc.
-Vào nhà đi đã! – Yunho khó nhọc dìu cái kẻ cứ khua khoắng loạn xạ vào nhà, ném phịch cậu lên ghế sofa. Jaejoong như con bạch tuộc được về đại dương, mừng rỡ co chân bâu chặt lấy cái ghế, dụi mặt vào lớp đệm mềm để hít lấy mùi quế mộc…cậu yêu cái hương thơm này làm sao.
-Này này, dậy uống miếng nước đi! – Yunho lấy chân đạp đạp vào con bạch tuộc ngố - cậu đang vùi mặt vào cái chỗ hàng ngày tôi đặt mông lên đấy!
Nghe vậy là Jaejoong lập tức ngẩng mặt lên, dặt dẽo đón lấy cốc nước từ tay Yunho mà uống cạn, xong xuôi lại bâu chặt lấy cái ghế. Yunho lắc lắc đầu nhìn ngán ngẩm, anh ngồi xuống bên cạnh Jaejoong, lấy tay dịu dàng vén mái tóc đang xõa xượi che hết nửa khuôn mặt. Má của cậu khi tỉnh đã hồng rồi, nhưng khi say nó lại càng ửng hồng hơn, nhìn như hai trái đào Trung Quốc vậy, rất muốn cắn thử xem nó có vị gì. Jaejoong bất chợt tóm lấy bàn tay đang vuốt má mình, cho vào miệng mút mút mấy đầu ngón như trẻ con lên 3 cà rem,mắt nhắm nghiền lại, tay anh chẳng có vị gì, nhưng nó có mùi thơm lắm, mùi ngọt của bánh kem ấy. Yunho cứ để cho cậu mút tay của mình, chỉ ôn tồn hỏi :
-Cậu đã dùng thử tinh dầu bạc hà chưa? Hiệu quả không?
Jaejoong rút những ngón tay của anh ra khỏi miệng mình, giờ thì chúng đều ướt nhẹp hết cả bởi thứ chất lỏng ấm nóng ngọt ngào. Cậu nheo nheo mắt nhìn anh chăm chú:
-Ưm…tốt, tôi hết ngạt mũi tức thì đấy! Cảm ơn anh nha Yunho!
Yunho nhìn cái miệng đang chu chu ra của cậu, anh toan đưa người lại gần nhưng rồi lại lùi ra nhanh chóng, lắc lắc đầu mấy cái như đang rũ tóc vậy, Jaejoong chẳng hiểu gì cả, phì cười :
-Ick! Si si sisiisi~~~ Anh làm cái gì đấy? Nhìn như con Bonnie nhà tôi vừa tắm ý, nó cũng làm như vậy à
-Sao cậu dám ví tôi như con chó hả? – Yunho lừ mắt.- mà nó đã hết bị xoắn ruột chưa?
-Hết lâu rồi, tôi cũng gửi nó cho umma chăm giúp. Umma hết bệnh liền thường xuyên dẫn nó đi dạo à… - Jaejoong chăm chú lấy vạt áo lau ngón tay cho Yunho, nhưng anh lập tức rút tay lại. Cậu cũng chẳng buồn giằng co, vòng hai tay ra sau gáy để gối, miệng lẩm bẩm:
-Cái anh bảo vệ ấy..tên gì nhỉ? Hình như họ Lee, khi nào anh sa thải anh ta đi nha!
-Vì sao?- Yunho cau mày.
-Anh đó kì lắm, khi nào tôi đi làm cũng gọi vào khám xét à, người khác đi qua bình thường có sao đâu nhưng chỉ có tôi bị thôi. Toàn bắt tôi cởi áo ra rồi thò tay lục lục túi quần tôi, nhột chết. Hôm nay tôi nhờ xếp giúp đống hồ sơ cũng bắt vào phòng khám xét! Hức! Chắc mấy bận nữa phải leo cửa sổ vào công ty quá!
-Cái gì? – Mặt anh xám cả lại, toan dựng cậu dậy để hỏi rõ ngọn ngành nhưng cái mặt bạch tuộc đã đần ra và ngáy o o rồi. Sao có thể ngủ nhanh như vậy chứ?!
Anh ngán ngẩm xốc cậu lên vai như vác một bao gạo, cậu cũng là thanh niên nên nặng kí lắm chứ bộ , vậy mà vẫn thường xuyên hành anh phải vác thây bạch tuộc ra đến nhà để xe. Yunho cẩn thận cài dây bảo hiểm cho Jaejoong, cậu hơi vươn người và vòng tay qua ôm anh khi cơ thể anh sáp lại gần , may mắn là anh đã kịp thoát ra khỏi “ vòi bạch tuộc” đó, mau chóng trở về vị trí ngồi và cắm chìa khóa vào xe. Suốt 4 tháng nay, không biết bao nhiêu lần cái cảnh “kẻ đón người đưa” này đã diễn ra…cứ khi nào say là không hiểu sao Jaejoong lại tìm đến nhà anh, ba hoa tâm sự đủ thứ chuyện trên đời, và khi cậu ngủ li bì rồi thì Yunho mới đưa cậu về nhà, hôm sau thì Jaejoong quên hết sạch.
Mọi chuyện bắt nguồn từ 4 tháng trước, lúc đó, trong nhận thức của Yunho thì Jaejoong chỉ là một cấp dưới vô cùng luộm thuộm và vụng về. Có lúc anh đã nghi ngờ cái bằng quản trị kinh doanh loại ưu của cậu, bỏ cả ngày trời để điều tra, nhưng cuối cùng cũng phải đau thương công nhận giá trị của cái bằng đó, nhưng không hề tương xứng với những gì chủ nhân của nó thể hiện. Rồi một hôm, tự dưng Jaejoong lại đứng trước cửa nhà anh bấm chuông inh ỏi, anh mở cửa ra thì thấy một con ma men cộng ma lem đang đứng đó tùm lum khóc. Khi anh cho vào nhà thì cậu ta lập tức xông vào bâu chặt lấy cái ghế sofa, gạ hỏi nửa ngày trời cộng thêm vũ lực thì Jaejoong mới khóc lóc kể rằng…bị người yêu đá. Dù vừa mệt vừa bực nhưng Yunho vẫn kiên nhẫn ngồi nghe cậu ta kể về biên niên sử chuyện tình của mình, cuối cùng rút ra kết luận, đã bị đá vì tội mê game quá độ, thật là cái tội này còn đáng bị ăn mắng nữa nhưng Yunho đành an ủi Jaejoong vài câu. Chẳng thèm nghe hết thì cậu ta đã lăn ra ngủ. Yunho lục trong ví cậu ta xem có địa chỉ nhà trong đó không, rồi lại vất vả khiêng ra xe để chở về, sau đó lại tiếp tục vác lên tận tầng 16 của khu chung cư, trao trả về tận ổ mới an tâm đi về, lòng tự cảm phục vì sự tận tình với cấp dưới. Tưởng ngày hôm sau cậu ta sẽ hối lỗi hoặc xấu hổ đến không dám đi làm, nhưng Yunho vẫn nhìn thấy vẻ mặt bánh đúc rắc vừng, trơ trơ tráo tráo của Jaejoong tại công ty, gặp anh thì còn hớn hở chào. Hóa ra cậu ta đã quên sạch chuyện hôm đó.
Mấy ngày sau, Jaejoong tiếp tục đến nhà Yunho trong tình trạng bí tỉ, than khóc rằng nhìn mấy cô trẻ đẹp trong phòng kinh doanh mà đau lòng quá, bắt anh phải hứa bằng được là sẽ chuyển mấy cô đó đi, ngày hôm sau cậu ta lại còn thắc mắc với anh là sao lại nhẫn tâm như thế, nhưng miệng thì ngoác ra cười. Rồi cứ như vậy, có dịp lại uống, say rồi lại đến tìm anh. Nghe Jaejoong than thở kể chuyện và đưa cậu ta về đã thành một phần trong thời gian biểu của Yunho, không hiểu sao anh không hề đuổi cậu về, không hiểu sao anh vẫn ngồi nghe cho dù người rất mệt. Say thì cậu ta dặt dẹo thế thôi, nhưng khi vào nhà Yunho rồi thì Jaejoong trở nên rất kì lạ, giống như con cáo thành tinh vậy, rất biết điều khiển người khác và quyến rũ không ngừng, bỗng dưng trong tâm trí Yunho nảy ra một ý nghĩ chiếm hữu, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng hồ ly này của Jaejoong. Anh là một người có bản lĩnh và biết chịu đựng, còn những người phàm phu phục tử khác mà nhìn thấy cậu lúc đó đảm bảo tà ý ngút lên tận trời xanh, nghĩ đến có ai chạm vào cậu như thế là anh đã nóng máu rồi, nhất quyết giữ cậu lại và chính mình đưa cậu về. Cả cái chuyện làm trợ lý cũng nằm trong tính toán của Yunho cả, mấy tháng này có thể anh sẽ đi công tác vài nơi, để Jaejoong làm trợ lý thì cậu sẽ phải đi theo anh, như vậy thì không sợ khi anh vắng mặt mà cậu say nữa.
Có thể nói…khoảnh khắc khi Jaejoong say…là một báu vật mà Jung Yunho anh đang độc chiếm.
end chap 1
