Đau...
Chanyeol khó khăn đứng dậy với hai đầu gối bầm tím, đau nhức. Tuy đã được thoa thuốc nhưng vẫn đau thấu xương khiến hắn di chuyển có phần khó khăn. Cố gắng tìm trong tủ thuốc một ít thuốc giảm đau để làm giảm đi cái đau nhức khó chịu này. Nhưng khi vừa tìm được được lọ thuốc thì ai đó đã giựt lấy mất
"Còn chưa ăn gì thì đừng uống thuốc, chờ tôi một chút tôi đi nấu bữa sáng cho." Kyungsoo giấu lọ thuốc đi rồi thản nhiên đi vào nhà bếp."Sao lại quan tâm đến tôi làm gì, không phải cậu ghét tôi sao?"
"Tôi không ghét anh, không ghét chút nào" Kyungsoo trả lời trong khi tay bắt đầu làm ramen
"Nhưng chính là cậu cũng không thể thích tôi, đúng không?"
Kyungsoo im lặng tiếp tục công việc. Cậu không phải không muốn trả lời mà chính là không biết trả lời thế nào. Thích hắn không? Cậu không biết. Nên cậu chọn im lặng. Nhưng sự im lặng của Kyungsoo chính là nhát dao đâm thẳng vào trái tim hắn. Tự cười mỉa mai bản thân
"Chuyện chiều hôm đó, cậu quên hết đi, xem như tôi chưa từng nói gì với cậu, hãy cứ như trước đây mà sống tiếp, quên hết đi"
Rồi hắn quay đi. Ngay khoảnh khắc ấy Kyungsoo quay lưng lại. Cuộc đời chính là như vậy, chỉ chậm một khắc thôi nhưng họ không thể nhìn vào mắt nhau. Kyungsoo không thể thấy không mắt Chanyeol là bao nhiêu đau khổ, tuyệt vọng. Chanyeol cũng không thể biết trong mắt Kyungsoo chứa đựng bao nhiêu hoang mang, sợ hãi. Họ cứ như thế mà dằn vặt bản thân cùng đối phương.
Hôm ấy họ vẫn phải đến trường như thường lệ. Có chăng đặc biệt là hôm nay họ đến trường bằng xe buýt vì chú tài xế Choi của nhà Kyungsoo xin về quê vài hôm nên chẳng còn ai đưa đón họ đi học nữa. Xe buýt vẫn như thế, đông đúc và chật chội. Nỗi ám ảnh về 'tên biến thái trên xe buýt' trong Kyungsoo vẫn hiển hiện đặc biệt là khi người có khả năng trấn áp nó lại đang lạnh lùng đứng cách xa cậu. Cậu run rẩy nắm chặt lấy tay cầm, mắt nhắm tịt cầu mong chiếc xe chạy nhanh một chút để cậu thoát khỏi cái không gian đáng sợ này. Cậu sợ, thực sự rất sợ. Lúc này đây, cậu thực sự nhớ cái ôm ấm áp đầy cảm giác an toàn của ai đó, cậu thực sự cần một câu hói trêu đùa để cái cảm giác sợ hãi này biến mất. Cậu thừa nhận,Do Kyungsoo cần Park Chanyeol.
Nhưng chỉ cần Kyungsoo mở mắt cậu sẽ nhìn thấy một ánh mắt yêu thương âm thầm theo dõi cậu để đảm bảo không có bất cứ tên biến thái nào đừng vào cậu. Chỉ cần Kyungsoo mở mắt cậu sẽ thấy một thân ảnh cao lớn đứng chắn ngay phía sau cậu, ngăn mọi nguy hiểm có thể xâm hại đến cậu. Chỉ cần Kyungsoo mở mắt thôi. Nhưng Kyungsoo lại nhắm mắt.
Xe buýt cuối cùng cũng dừng lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi mình vẫn an toàn mà đến trường. Khi cậu bước xuống xe thì Chanyeol đã đi cách xa cậu một khoảng. Hắn vẫn như vậy, lạnh lùng và xa cách. Giống như lời hắn nói, Chanyeol bây giờ chính là Park Chanyeol mà cậu từng biết đến trước khi cùng dọn về sống cùng nhau. Bất cần đời, lãnh đạm và khó ưa. Cứ như thể quãng thời gian qua bị hắn xóa sạch, không còn lại bất cứ thứ gì. Một Chanyeol với nụ cười rạng rỡ, với tấm lòng ấm áp, với nội tâm mềm yếu, với cả cái ôm ấm áp và bờ vai vững chải như chưa từng tồn tại trên đời này. Kyungsoo bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ. Cậu không muốn, thực sự không muốn.