"Lần sau......" Voldemort cười ra tiếng, "Chúng ta có thể thử loại khác."
"Voldy......"
Harry tức giận cắn lên tai Voldemort, Voldemort nhướng mày, động tác này của Harry đối với hắn mà nói không khác gì chủ động đưa lên, để hắn ngẫm lại xem, hình như trong ngăn bàn của hắn còn có kẹo vị ô mai?
Chương 92: Đả kích
Thời gian tốt đẹp luôn nhanh chóng trôi qua, giống như ký ức luôn khắc sâu trong lòng mọi người.
Eileen thu được tin tức liền trở về trang viên Riddle, theo lý thường đương nhiên dẫn theo vật phẩm thí nghiệm nào đó.
"Hoan nghênh trở về." Khác với trước kia, Harry đã ngồi trên sofa từ rất sớm đợi bọn họ.
"Chào, Harry, đã lâu không thấy." Septimus vẫy vẫy tay với Harry, trên mặt là ý cười sang sảng.
"Septimus, thật vui khi thấy cậu vẫn tốt." Harry đứng lên, tầm mắt chuyển tới Eileen, "Eileen, cậu cũng vậy."
Cô gái tóc đen nhíu mày, gương mặt gầy yếu trắng nõn vì trường kì không ra ngoài hiện lên một tia bất mãn: "Các cậu lại rước lấy phiền toái gì?"
Nếu không thấy được trong mắt Eileen ẩn giấu ý cười, chắc chắn Harry lập tức quay đầu bỏ chạy, phải biết rằng, một khi Eileen tức giận, cả trang viên Riddle không dám sinh bệnh, vì hương vị thuốc tuyệt đối sẽ khiến người ta cả đời khó quên.
Chẳng qua, cậu nên bảo vệ nhân cách của mình trước: "Lần trước không phải tớ rước lấy phiền toái, là Voldy."
Eileen nhíu mày, vẻ mặt có chút khinh thường, tỏ vẻ "Dù sao các cậu cũng là rắn chuột một ổ".
"Cái gì?" Septimus nhất thời hứng thú, nếu nói Harry gây họa hắn có thể tin tưởng rằng, nhưng Tom Riddle cứng nhắc kia gây họa? Quả thực so với tin tức giáo sư Flitwick có dòng máu của người khổng lồ còn khinh khủng hơn. (giáo sư Flitwick lùn mà)
Harry và Eileen liếc nhau, ăn ý đổi đề tài: "Eileen, lần này cần cậu xem thân thể của Bryan."
"Bryan?" Eileen lại nhíu mày, giọng nói mang theo một tia lo lắng, "Cậu ấy làm sao vậy?"
Trong trang viên, chắc chắn Bryan là người thành thật hiếm có, hơn nữa không lắm miệng, lại càng không vào phòng gây phiền nhiễu lúc cô điều chế độc dược, là người Eileen cảm thấy bình thường nhất ngoài chính mình, cái này giống như đồng bệnh tương liên.
"Không có gì." Harry lắc đầu, khuôn mặt vừa rồi còn ngập ánh mặt trời sáng lạng đột nhiên rậm rạp mây mù, vô cùng đáng thương.
"Harry, đừng dọa tớ, rốt cục Bryan làm sao vậy?" Septimus lắc lắc đầu vai Harry, lo lắng hỏi.
Harry bị hắn lắc đến choáng váng đầu, may mắn giây tiếp theo Septimus đã bị Eileen đạp chân: "Sao lại thế này?"
Harry run rẩy khóe miệng nhìn Septimus quỳ rạp trên đất, bắt đầu hoài nghi mình đứng ở đây có phải là quyết định chính xác: "Bryan có đứa nhỏ."
"Cái gì? Đứa nhỏ?" Giọng Septimus vang vọng cả trang viên Riddle, Harry và Bryan là bạn, hắn đương nhiên biết quan hệ đặc biệt giữa Bryan và Basilisk, nhưng đầu óc hắn không nhận thức được sự thật đàn ông có thể mang thai như Harry, "Bryan và phụ nữ khác có đứa nhỏ sao?"