Thể loại: hiện đại, sủng, cán bộ cao cấp
Couple: Đường Học Chính & Phù Hiểu
Tình trạng: chính văn hoàn (100 chương + 7 ngoại truyện)
Tên tiếng Trung: 符之一笑
Tên tiếng Trung tác giả: 读读
Dịch: Cactus1991Tên đầu tiên của bản dịch: Nụ cười của em
Tên đổi lại của bản dịch: Phù Hiểu, em là của anh!
Nguồn: http://www.19lou.com/forum-26-thread-17301333616789175-1-1.html
Giới thiệu truyện
Đường thiếu rất tự tin nói: “Phù Hiểu, em thích anh.”
Phù Hiểu rất kinh hãi đáp lại: “Đồ điên.”
“Khi anh hôn em, em có cảm giác.”
“Đó là nụ hôn đầu của tôi, một người bất kỳ đột nhiên hôn tôi, tôi cũng sẽ có cảm giác tốt hay không tốt? Tôi không phải người chết!”
“Nụ hôn đầu của em?” Đường thiếu cực hài lòng: “Thấy chưa, nhất định em là vợ anh.”
Thì ra tất cả phong độ và lịch sự của anh đều là giả tạo, anh rõ ràng là một gã lưu manh!
Chuơng 1: Lên kinh
(Nam 9 và nữ 9 lần đầu gặp nhau )
Sân bay thủ đô —–
“Này! Cái con ranh kia! Sao giờ mày mới chịu đến thăm tao hử!” — Một cô gái trẻ trung, thời thượng hưng phấn ôm chầm lấy một du khách vừa ra khỏi sân bay, tên của cô là Dương Mật, cô có một mái tóc xoăn dài, đeo một chiếc nơ bướm thật to, có thể thấy cô là một mỹ nhân, mốt mà tràn đầy sức sống.
“Quê mùa như tao thật chả mấy khi được lên thành phố.” Cô gái đuợc ôm tên là Phù Hiểu, cô mặc chiếc T-shirt rộng thùng thình, trên mặt là một chiếc kính râm màu đen, sau lưng đeo một túi du lịch giản dị. Hiển nhiên là khí chất của cô không cùng loại với bạn tốt, Dương Mật là điển hình cho con gái thành phố năng động, còn cô là một trạch nữ[1] hướng nội.
“Thôi đi mày!” Dương Mật đánh yêu bạn, hào sảng cười nói: “Hành lý của mày đâu?”
Phù Hiểu cười hì hì, chỉ chỉ chiếc túi lùng bùng sau lưng mình.
“Ê, ê, không phải mày định chỉ ở một tối rồi về đấy chứ?”
“Mày nhầm rồi, tao đã quyết định ăn bám mày một thời gian, không được ngăn cản tao.” Phù Hiểu rất tự giác trả lời.
“Mày mang theo mấy bộ quần áo?”
“Ba bộ, đủ tắm rửa.” Phù Hiểu vỗ vỗ túi: “CMND, thẻ ngân hàng, laptop, điện thoại di động, ngoài ra còn một ít tiền mặt, ừm, hoàn hảo.”
“Mày không còn là con gái nữa hử?” Dương Mật không chịu nổi chọc chọc cô.
“Cần kiểm tra không?” Phù Hiểu hỏi với vẻ vô tội.
“Không phí lời với mày nữa, mau đi thôi, chắc ông xã tao đã về nhà rồi.”
“Gì? Hôm nay anh ấy cũng được nghỉ?”
“Bạn chí cốt của tao đến, anh ấy dám không nghỉ?” Dương Mật nói một cách ngang ngược, nhưng qua đó có thể thấy được hạnh phúc của cô.