Đêm ...
"Có lẽ đây là bài học lớn nhất của tôi về tình yêu , hạnh phúc, sự cho đi và nhận lại. Tôi chỉ khuyên các bạn hãy quý trọng tình yêu, niềm hạnh phúc đang tồn tại bên mình, có lẽ con người luôn chẳng bao giờ thấy mình đang hạnh phúc, mà tới khi mất đi rồi mới nhận ra rằng mình từng hạnh phúc rất nhiều, điều đó khiến cho nó cứ mãi vô hình mà chẳng ai quý trọng. Tôi đã trả giá việc đó bằng chính tình yêu của đời tôi.
Câu chuyện của chính bản thân tôi và cô ấy. Cũng 2 năm rồi kể từ cái ngày đến với nhau như vô tình đó. Mọi thứ diễn ra như theo một quỹ đạo có sẵn. Nhẹ nhàng, đơn giản và tự nhiên ... Vô tình hay sắp đặt, chúng tôi phù hợp với nhau từ âm nhạc, ẩm thực hay là cho tới mặt thẩm mỹ. Chúng tôi yêu nhau từ lúc nào mà chẳng biết. Ngày qua ngày từ cái tin nhắn đơn giản để quan tâm hay những cuộc gọi lúc nhớ nhung da diết. Chúng tôi luôn cười đùa vui vẻ. À thật ra đến lúc này, những tin nhắn đó vẫn còn đầy đủ trên máy tôi, mục message 2GB rồi :), nó vẫn còn đó chưa mất một tin nào, dù nó là buồn hay vui, là lúc hạnh phúc nhất hay tan nát nhất như bây giờ. Rồi bao sở thích ăn uống, ẩm thực, thích lục tung mọi ngóc ngách, lê la các hàng quán có món ngon. Yêu nhau có bao lâu mà đổi tới 3 size quần .... Không sao tôi vẫn vui vẻ vì người yêu tôi thích thế. Dù tôi có mập lên, có khuyết điểm hay chổ nào chưa tốt, em vẫn chấp nhận và thông cảm. Chăm lo, luôn quan tâm nghĩ đến tôi từng chút một, dù chỉ là bịch bim bim lạ mắt mới được bán ra thị trường, hay là cái contach lens tôi chưa kịp mua (tôi bị cận), cũng đều đem qua cho tôi. Đáng ra là sẽ có một kết thúc có hậu, bao bạn bè trang lứa đã happy ending rồi, cũng do chính tôi, bản tính đào hoa, đa tình đã giết chết dần chết mòn tình yêu tốt đẹp đó qua năm tháng ... Tôi cứ ngỡ được yêu chiều, cung phụng là không xem ai ra gì, cứ ngỡ là trách nhiệm, là bổn phận .... Và thế là tôi đã làm tổn thương người mà tôi yêu nhất. Lần đầu, lần sau, lần 3 rồi lần 4 .... Phải nói là xyz lần, lấy đi biết bao nước mắt của em. Mà tôi cũng chẳng biết đâu, chẳng được lâu rồi cũng lại như thế. Mà ngày lại còn quá quắc hơn, tôi cáu gắt, tôi thái độ vì mỗi lúc em ghen, trong khi tôi sai hoàn toàn, em ghen là đúng. Tôi cứ quá đáng, em cứ chấp nhận, tôi có lấn lướt, em cũng im lặng, tôi vẫn sai trái, em cũng hy sinh. Vậy mà chính tôi, tới một ngày lại buông tay em, cô gái yếu đuối đó năm tháng dài chỉ biết bên tôi, cạnh tôi, không qua lại với một người bạn nào; mà tôi nỡ để em bơ vơ một mình, lúc yếu đuối biết lấy ai làm bạn, lấy ai sẻ chia, đâu ai làm điểm tựa ... Tôi tàn nhẫn lắm, tôi quá tệ với người yêu mình. Rồi một ngày nào đó, khi chán chê cuộc sống vui vẻ của mình, bắt đầu tôi nhớ em, thật sự rất nhớ em, tôi lén vào fb em, theo dõi em .... Nhớ những ân cần, quan tâm của em dành cho tôi. Bao hào hoa bên mình khiến tôi thấy mệt, tôi cảm thấy muốn những điều đơn giản bình yên bên em. Cảm thấy tình yêu của tôi dành cho em là thật, dành cho em là rất nhiều, đột nhiên tôi thèm được bên em như xưa. Nhớ em nhưng tôi chỉ vu vơ qua cái mạng xã hội này, vì tôi chẳng dám nói với em, do tôi buông tay em mà ... Và tôi cũng sẽ chẳng bao giờ có dịp để nói nữa, một ngày đẹp trời ... Tôi biết đã có người âm thầm an ũi em thay tôi ... Người ta quá chân thành, quá thật lòng , quá tốt so với tôi. Tôi bắt đầu lo sợ, bắt đầu sợ mất em ... Vì lúc này tôi nhớ em kinh khủng, tôi mạnh dạn gữi tin hỏi thăm em ... Mừng vì em vẫn nhớ tôi, vẫn thương tôi ... nhưng mà em chẳng còn niềm tin nơi tôi, em sợ .... Tôi tìm mọi cách, mọi thứ, mọi lời để trấn an em, là tôi sẽ thay đổi, là tôi nhớ em, là tôi hứa với em không bao giờ để em tổn thương nữa, tôi thề .... Nhưng muộn rồi, em thương tôi mà chẳng còn mù quáng như xưa nữa, lúc yếu đuối nhất em đã nhận ra lí trí đôi khi nên thắng lại tình cảm, em sợ tổn thương, em sợ quá khứ đau buồn, em phải thương bản thân em thôi và có lẽ em cũng đang hạnh phúc bên người bạn mới. Tôi như điên lên, rối mù vì thực tại không như mình mong ước, tại sao khi tôi cần em nhất, tôi muốn quay về, thì em lại buông tay. Tôi đau, tôi vật vã nhưng chẳng thể trách em, chỉ do tôi đẩy em ra xa, do tôi để mất em ... Tôi hận bản thân mình ... Tôi tìm mọi cách níu kéo lấy em, hi vọng từng ngày trôi qua em sẽ nghĩ khác, sẽ lại bên tôi như xưa .... Nhưng mà sự thật thì vô vọng, đi từ hi vọng đến thất vọng . Em thấy tôi buồn, em cũng xót, em hỏi han, em khuyên nhủ làm tôi đau, làm tôi trông mong, làm tôi hi vọng, rồi kết quả vẫn là con số không. Đến lúc tôi nghĩ phải cố quên em, thì em khóc, em nói nhớ tôi, muốn ôm tôi .... Tôi lật đật lao đến bên em với hi vọng giữ em lại bên mình, dù cho cơ hội của tôi chỉ còn là cuối cùng .... Gặp em, em ôm chầm lấy tôi và khóc, mắt tôi cũng nhoè ... Ôm em thật lâu, trao em môi hôn ngày nào .... Em nói nhớ tôi, tôi cũng vậy, em trách tôi, tôi xin lỗi em ... Cầu xin một điều thần kì có thể mang em về với tôi ... Nhưng không ... Mọi thứ đã đi quá xa tầm tay của tôi, tôi không còn đủ quyền kiểm soát nó nữa ... Em nói tôi về đi và hãy quên em, người ta vì em làm mọi thứ .... Hii ... Còn tôi vì ai làm em cứ phải tha thứ .... Em nói thương tôi, nhưng em xin lỗi ..... Tôi đã bỏ rơi em quá lau, để bây giờ em không cần tôi nữa .... Tôi ước gì thời gian có thể quay lại, để tôi sống và yêu em tốt hơn, giữ và ôm lấy em chặt hơn ... Và quan trọng không để một ai có cơ hội an ũi mỗi khi em buồn, không có ai có thể chen chân vào tình cảm của tôi .... Nhưng đó chỉ là ước thôi, chỉ mong em như chưa bao giờ bị tổn thương, chưa bao giờ cảm thấy tan nát trái tim vì tôi ...
Tôi mong em yên lòng, mặc kệ cho tôi có thổn thức, tôi xứng đáng nhận lấy gấp trăm ngàn lần nỗi đau mà em đã chịu ...
Giờ tôi nhìn hạnh phúc của tôi bên người khác vậy ....
Tôi tệ lắm ... :)Chỉ mong các bạn đừng như tôi, hãy trân trọng những điều tuyệt vời đang bên mình, một ngày nào đó mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được đâu. Và hạnh phúc sẽ không bao giờ tồn tại với những ai không vun đắp. Hãy nhớ hạnh phúc luôn vô hình. Con người luôn quan tâm, hoài niệm thứ đã mất song lại không biết trân trọng những thứ mình đang có, đang sống trong hạnh phúc mà không biết mình hạnh phúc. Có lẽ, đó chính là bất hạnh lớn nhất của con người và cũng là nguyên do khiến hạnh phúc cứ mãi vô hình.
Ông trời cho ta khả năng nhìn thấy thì sẽ sắp xếp cho ta những bài học về sự mất đi, mất đi để có thể nhìn thấy. Nhìn thấy hạnh phúc mình đang nắm giữ!"