"Kim Ngưu... Ba tìm được con rồi..."
"Bỏ ra, chú làm cái gì vậy?"
Tôi vùng vằng cố gắng đẩy ông chú lạ lùng này ra. Đang không tự dưng nhận tôi làm con gái, lại còn ôm tôi nữa, tôi đã có ba rồi mà!
"Nè, bỏ..."
Chú ấy đang khóc? Tôi hơi sững người lại một chút. Chưa bao giờ tôi thấy con trai khóc cả, nhất là những người lớn tuổi. Cảm giác này lạ lắm, nó... đau.
Có cái gì đó lùng bùng trong bụng tôi, một cảm giác khó chịu mà ấm áp.
Tách... Tách...
A, nước mắt?
Tôi đưa tay sờ lên mặt mình. Hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má làm tôi bỗng giật mình. Tôi đã quyết định không khóc từ lúc hai tuổi rồi mà. Tại sao bây giờ lại vô thức yếu đuối như vậy, nhất là ở trước mặt người lạ nữa chứ.
Ông chú vẫn chưa buông tôi ra. Chú ấy ôm tôi như thế làm tôi có cảm giác... uhm... thú thật là thích thích. Tôi đưa mắt nhìn quanh, mấy tên đàn em của chú ấy ngơ ngác nhìn bọn tôi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi cũng vậy, thái độ ông chú đối với tôi thay đổi đột ngột quá làm tôi cảm thấy bối rối không biết nên xử lý ra sao.
"Ngoan, ngoan, đừng khóc." Tôi chầm chậm choàng tay qua lưng chú ấy, vỗ nhè nhẹ. "Ngoan a~ thương, thương."
"..............."
Gì chứ? Sao ông chú lại nhìn tôi bằng nửa con mắt thế này? Còn cái bọn đàn em nữa, làm gì mà bò ra cười như đám đười ươi thế kia? Tôi chỉ là học theo "mẹ dỗ con" thôi mà. Tôi nói rồi, tôi có bao giờ thấy ai khóc đâu!!!
"Nghe đây." Ông chú hắng giọng, đôi mắt nhìn tôi có gì đó lạ lắm. "Đây là một câu chuyện dài. Ngồi xuống, ba sẽ từ từ kể cho con nghe."
"Uhm."
Tôi ngoan ngoãn làm theo. Chú ấy còn lấy áo khoác của mình khoác lên cho tôi nữa. Quả là lịch thiệp (cười).
Đại khái thì sau đó ông chú đuổi hết bọn đàn em ra ngoài rồi nói ông nghĩ rằng tôi là con gái thất lạc 15 năm của chú ấy. Rằng cuộc sống lúc trước của tôi ra sao, rằng mẹ tôi, cái người tên Song Tử mà tôi lỡ thắc mắc là con nhỏ nào (xin lỗi mẹ, đừng la con) bị đánh ngất ra sao, rằng hai người đã chia tay,.... blah blah blah... và còn rất nhiều chuyện khác nữa.
Tôi giật mình. Giật mình chứ sao không!
Mẹ nó! Xém chút nữa là tôi giết ba ruột của mình rồi. Tôi sống với kẻ thù bao nhiêu năm mà cứ ngỡ đó là người thân duy nhất của cuộc đời mình. Không ngờ rằng tôi lại không mảy may nghi ngờ, tôi ngốc quá!
Mà khoan, lỡ ông chú này cũng gạt tôi thì sao?
"Làm sao tôi có thể tin chú được?"
"Nhìn đây." Ông chú kéo vai áo tôi xuống, chỉ cho tôi thấy một vết bớt nhỏ giống như ký hiệu gì đó. "Đây là vết xăm mà ba và mẹ đã xăm cho con từ lúc con được hai tháng. Vì ba là người đứng đầu của một băng nhóm, con biết mà, vào sinh ra tử, ai biết sẽ chết lúc nào. Vì vậy nên ba muốn mẹ sau này có thể tìm được ra con, lỡ như ba có vấn đề gì..."

BẠN ĐANG ĐỌC
[12 chòm sao - Song Tử nữ vs Bảo Bình nam, Kim Ngưu nữ vs Thiên Bình nam] The life of "us"
Teen FictionMột cô gái ngốc nghếch nhưng có trái tim ấm áp. Một chàng trai tưởng chừng lạnh lùng nhưng thật ra rất..... bựa. Một cô bé ngây thơ nhưng thực chất lại giống y như ba. Cuộc sống nhộn nhịp quay quanh ba nhân vật sẽ tràn đầy sự thú vị hay là đau khổ?