Chương 1: Câu chuyện về Lưu Chí Hoành.

217 24 1
                                    


Lưu Chí Hoành ngồi thừ người trước màn hình máy tính, sắc mặt phút chốc đã trắng bệch, đôi mắt hoen đỏ, cố gắng gồng người ngăn tiếng thút thít phát ra từ cổ họng. Hiện tại cũng đã biết tới hối hận, ngay từ đầu nghe lời Staff thì đã không thành ra bộ dạng này!

Dù bị một mực ngăn cản nhưng bản thân vẫn cố chấp đi xem những comment của Fan trên Weibo, đây không phải chuyện xấu gì nhưng không ngờ lại có comment của một nhóm anti trên trang cá nhân của cậu, toàn những lời đả kích, bôi nhọ cậu, Lưu Chí Hoành có chút tổn thương. Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, đã bước vào giới giải trí thì chuyện gặp antifan chỉ là sớm hay muộn nhưng lần này có hơi chút khác thường, còn có liên quan đến Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Lưu Chí Hoành chỉ là ăn theo TFBoys nên mới có chút tiếng tăm thôi, à... phải nói cậu ta dựa hơi Thiên Tỉ mới đúng ..."

"Cái gì mà ship Tỉ_Hoành vậy trời ??? Có phải làm ô uế Thiên Tỉ quá hay không ?!"

"Chí Hoành cái mặt nhìn vào đã chán, diễn xuất trông chẳng ra làm sao. Ai lại mang đặt cạnh Thiên Tỉ đúng là có mắt như mù ...."

"Tôi thà ship Khải_Thiên, Thiên_Nguyên cả đời cũng không thể ship Tỉ_Hoành..."

Chí Hoành vội vàng đưa tay lau đi chiếc bàn phím đã ướt đẫm nước mắt, không kìm được cơn đau nhức trong lòng liền bật khóc.  Phải! Cậu vốn dĩ có chỗ nào tốt đẹp, Thiên Tỉ sẽ vì cái gì mà ở bên cậu? Nếu như không phải vì công việc mà gặp mặt, liệu người kia có tìm đến cậu hay không ? Người kia vừa tài giỏi vừa anh tuấn, nếu như  đặt cạnh cậu có hay không là đang lăng mạ người kia?! 

Từ đầu đến cuối đều là tự mình tương tư, một mình ôm mộng mà sống, hiện tại đối mặt với hiện thực mới hiểu ra, trong Thế giới của Thiên Tỉ sẽ không chứa chấp cái tên Lưu Chí Hoành. 

Dịch Dương Thiên Tỉ, trên đời có hàng nghìn, hàng vạn người yêu quý hắn, chẳng lẽ hắn sẽ vì một Lưu Chí Hoành mà bỏ mặc sự nghiệp,danh tiếng của mình, chấp nhận những lời nói dơ bẩn kia mà ở bên cậu ?! 

Ngu ngốc là cậu, cố chấp cũng là cậu, tự mình đa tình, rồi tự mình đau khổ. Làm vậy, người kia sẽ trở nên yêu thích cậu sao? 

Vì một chiếc kẹo mút ngọt ngào mà rơi vào ma trận tình yêu, để đôi đồng điếu kia nhấn chìm trong ảo mộng, mặc giọng nói kia làm chủ trái tim... Từ khi nào, Lưu Chí Hoành đã trở thành thế này rồi, vừa ngu ngốc lại còn khờ dại. Cậu nghĩ rằng người kia sớm hay muộn rồi sẽ cảm nhận được thứ tình cảm rẻ mạt của cậu, nhưng kết quả lại là bị người kia chán ghét, coi thường.

Con dao cán nhựa, chạy nhẹ qua cổ tay, máu nóng tuôn thành dòng, ướt đẫm cả tấm ảnh của hai đứa bé năm nào, ướt cả hồi ức của cậu....

Dần dần đôi mắt nhòe đi... khuôn mặt người kia bỗng dưng trở nên thật rõ rệt...không khí xung quanh lắng đọng, chẳng hiểu vì sao bên tai lại vang lên âm thanh của người kia thật ấm, gọi to tên cậu: "Lưu Chí Hoành"

Chết rồi! Cậu yêu người kia đến phát điên rồi...Cho dù sắp chết vẫn không ngừng được nữa...




Dần Dần (慢 慢)Where stories live. Discover now