Itachi bước đi trên thảm cỏ xanh mượt, hương thơm hoa đào phả nhẹ, mấy cánh hoa hồng hồng phủ trên tóc hắn. Xa xa có hai bóng người, một cao một thấp đang nắm tay nhau đi về phía hắn
_Mẹ! Sasuke!_ Hắn cất tiếng gọi lớn rồi nhấc chân chạy về phía họ, tâm trạng hết sức là vui vẻBỗng cảnh vật tối sầm lại , hắn thấy mình đang đứng trước cửa phòng khách, ánh nến trong phòng vụt tắt trong chớp mắt. Hắn đẩy cửa bước vào, chân giẫm phải thứ chất lỏng gì đó. Cẩn thận cúi xuống nhìn....là....máu sao? Hắn hốt hoảng lao vào trong bóng tối, chỉ thấy mẹ đang nằm đó, trên người toàn là máu
_Mẹ!!!!_ Itachi cảm thấy trời đất như rung chuyển, khoảng cách giữa mẹ và hắn ngày một xa, mặt đất nứt toác tạo thành một cái hố sâu không thấy đáy. Hắn bị một lực hút làm cho ngã xuống hố, toàn thân đau nhức.
Hắn lại thấy mình đang ở trong một nhà kho ẩm ướt, bên cạnh có một đôi mắt màu xanh ngấn nước đang nhìn hắn. Itachi nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Hắn thấy màu xanh giống như màu của bầu trời, trong trẻo hệt như bầu trời mà hồi nhỏ hắn từng nhìn thấy...
Itachi ta chưa bao giờ hối hận vì những gì đã làm
Nhưng
Giết cha của cậu là việc duy nhất khiến ta luôn cảm thấy mình có lỗi...
.
.
.
Ánh mắt Orochimaru hằn lên tia nhìn chết chóc, hắn ngửa mặt lên trời cười khoái trá
Cuối cùng... cuối cùng thì cũng đến lúc ta lấy lại những thứ đã bị lấy đi...
Hắn giương súng, nhắm thẳng vào đầu Itachi, tay cầm súng run lên, ngón tay nghiến mạnh.
Itachi nhắm mắt, Naruto bị hai tên thuộc hạ ghìm chặt, sức lực của cậu đã cạn kiệt rồiKhoan đã
Có tiếng gì đó...
Hắn nghe thấy tiếng gì đó
Giống như là tiếng bước chân!ROẠTTTTTTT!!!!!!!!!
Chiếc cửa sắt lớn lại một lần nữa được kéo ra, ánh sáng chói mắt soi rọi vào bên trong.
Naruto chỉ biết có người đứng trước cửa, mang theo một loại khí thế mạnh mẽ kì lạ. Người đứng đầu, tay cầm khẩu súng ngắn chính là anh, cô gái đứng bên cạnh là Sakura._Đến muộn rồi, nhị thiếu gia!_ Orochimaru nheo mắt nhìn người trước cửa, nhếch miệng cười lạnh.
Itachi đang ở trong tay hắn, kéo đến cũng bằng thừa.
Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, tay phải bóp cò súng
Sasuke hận mình không thể đến sớm hơn, chỉ một chút thôi...Tay phải cầm súng mà lòng bàn tay đổ mồ hôi, gân xanh trên trán nổi rõ. Không lẽ... cứ bất lực mà nhìn hắn chết đi sao?CẠCH!
Một tiếng kêu vang vọng cả nhà kho, tiếng kêu mà Orochimaru hắn không mong muốn nghe thấy nhất trong lúc này...
HẾT ĐẠNHa! Xem như ông trời cũng có mắt đi!
Sasuke thầm cười, anh chĩa thẳng súng về phía Orochimaru, quát lớn:
_ Thả cậu ấy ra, lui hết xuống dưới, bằng không ta sẽ giết hắn!!!_
Bọn thuộc hạ nhìn ký hiệu của Orochimaru,thả Naruto, cẩn trọng lui xuống.Anh và Sakura rất nhanh đã tiến lại gần chỗ Itachi và Naruto. Sakura đưa hai người họ ra ngoài, nhanh chóng gọi cứu thương. Đến lúc này cô vẫn chưa xác định được có chuyện gì đang xảy ra, chỉ là lúc đó nghe được điện thoại của anh liền lập tức kéo người đi luôn. Không ngờ Itachi lại đến nông nỗi này...
BẠN ĐANG ĐỌC
{longfic}SasuNaru:_Định mệnh_
FanficRating:T Summary: Tình yêu không thể bị xóa nhòa bởi những khoảng cách...mối liên hệ không thể bị cắt đứt bởi số mệnh...chính vì họ tìm thấy nhau là do định mệnh... Anh là giang hồ thứ thiệt, cậu là người luôn sống trong cô độc, hai người họ, một rự...