Cửa phòng cấp cứu mở toang. Bác sĩ từ trong phòng cởi khẩu trang ra. Anna và cô vội chạy lại hỏi thăm
- Bác sĩ, giám đốc thế nào? - Anna bình tĩnh hỏi
- Không sao. Bệnh nhân này cũng thật kiên cường, đã mấy ngày không ăn đầy đủ còn chịu đựng được. Cũng may chưa đến mức loét dạ dày, nếu không phải phẫu thuật sẽ rất phiền phức. Sau này chú ý ăn uống điều độ là được rồi. Bệnh nhân đã tỉnh, người nhà có thể vào thăm
- Cảm ơn bác sĩ - Anna nói vài câu với bác sĩ. Hạ Phong nghe xong cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, tựa lưng vào tường thở phào - cô ở đây, tôi đi mua chút cháo
-.....À....hay để tôi đi mua cho..... - cô vội từ chối, bây giờ cô chưa muốn đối mặt với anh
- Không sao, để tôi đi là được - Anna lúc này đã đi xa, cô kêu lại không kịp nữa
Hạ Phong ngước mắt nhìn vừa phòng cấp cứu khép lại kia, lòng thấp thỏm không yên. Bây giờ nếu gặp nhau, cô sẽ nói cái gì đây, có nên cười? Có nên giải thích vì sao anh lại vào đây hay nói đúng hơn nên giải thích tại sao cô lại ở văn phòng anh không? Thật sự rất đau đầu khi nghĩ về chuyện này. Anh ta đúng là rắc rối
Cô lại hé đôi mắt nho nhỏ vào khe cửa. Tử Thiên ngồi yên, mỗi động tĩnh trong phòng đều biết huống hồ tiếng mở cửa to như vậy. Anh lãnh đạm nhìn cánh cửa chầm chậm mở, cái đầu ngô nghê của cô ló ra, trông rất buồn cười. Làm ra chuyện đầy tội lỗi như vậy, chắc muốn đến đây xin lỗi anh hay là hỏi thăm gì đó chăng
- Xin.....xin....xin chào giám đốc.... - mới chào hỏi câu đầu tiên cô đã lắp bắp nói không nên lời
- Ngồi đi, tôi ngước lên rất mỏi cổ - môi anh khô khốc mấp máy
- Ừm.... - cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh giường, cuối cùng cũng ngang tầm mắt với anh, tuy vậy đầu vẫn không ngẩng
- Chắc cô có rất nhiều chuyện muốn nói - nhìn vậy ai mà gọi là bệnh nhân chứ. Anh còn khoanh tay và dùng đôi mắt uy hiếp đó nhìn cô chừng nào thì còn chứng tỏ, bản tính anh mãi mãi không thay đổi
- Ừm.....tôi chỉ.....trưa....anh thấy..... - Hạ Phong có rất nhiều chuyện muốn hỏi
Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Có phải anh nhịn ăn trưa là tại cô hay không? Dù rất muốn hỏi anh rất nhiều chuyện, sợ rằng nếu anh trả lời, cô sẽ động lòng mất. Nhưng cô nghĩ, với bản tính của anh thì....không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Cô cứ chần chừ mãi, không biết phải bắt đầu từ đâu. Từ ngữ cứ xuất hiện trong đầu rồi lại biến mất, như khiến cô trở thành 1 con ngốc trước mặt anh. Mà không, có lẽ trong đầu anh từ ban đầu cô đã là 1 con ngốc rồi
Cô liếc nhìn. Mặt anh vẫn không biết sắc. Vẫn yên lặng chờ cô nói xong mà không hề ca thán. Hạ Phong thấy có chút biết ơn anh vì đã không hạ nhục cô
- Anh thấy trong người thế nào? - vốn cô không định hỏi anh câu này đâu. Cô đâu có cho rằng anh đang bệnh
- Ổn rồi - đáp lại, anh trả lời rất bình tĩnh, giọng điệu không sắc bén như bình thường. Có lẽ mệt quá chăng?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Teenfic] Hận không thể ngừng yêu em (Chưa beta)
RomanceTên truyện: Hận không thể ngừng yêu em Tác giả: Phúc Phễu Thể loại: Hiện đại, teenfic, tổng tài lạnh lùng, HE Số chương: 62 chương + 7 ngoại truyện Giới thiệu: Người nhìn qua một lần thì giống đàn ông... Nhìn lần thứ hai lại thấy giống phụ nữ...