Tin đồn có người thích tôi được loan ra.
Có lẽ tôi đã chẳng quan tâm nếu người thích tôi không phải cậu ấy và người loan tin đồn ra không phải bạn thân cậu ấy.
Cũng đã vài ngày rồi mà chẳng thấy cậu ấy đả động gì ngoài việc add friend trên facebook và follow instagram của tôi.
Thật ra mà nói thì mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy chẳng ở mức độ nào cả, hai đứa biết nhau nhưng không hề quen nhau. Lần đầu tiên và duy nhất hai đứa nói chuyện là tầm một tuần trước, khi đang đợi cô ở lớp học thêm. Cuộc đối thoại không dài, không ngắn nhưng hầu hết là tôi nói, còn cậu ấy chỉ ậm ừ.
Tôi thừa nhận là cậu ấy đẹp trai, tài năng, học giỏi, có chút lạnh lùng, một soái ca hoàn hảo trong mắt bọn con gái, đặc biệt là tôi. Nhưng ánh nhìn của tôi với cậu ấy đơn giản chỉ là sự ngưỡng mộ, giống như hâm mộ 1 thần tượng. Có lẽ chưa đến mức ấy nhưng chắc chắn không phải thích hay yêu.
Dù bề ngoài tỏ ra như không hề hay biết gì hết, lúc giáp mặt cậu ấy trên trường thì ánh mắt tôi cũng không hề có một chút xao động, nhưng trong lòng tôi thực sự rất háo hức muốn biết câu trả lời, rốt cuộc đây sẽ là một câu truyện cổ tích hay trò đùa ác ý của lũ bạn.
.
.
"Ha ha, nhìn xem, Phạm Hà Linh. Cứ công nhận là mày có chút nhan sắc đi, nhưng mà nhìn xem, cậu ấy là ai chứ, là Nguyễn Nhật Hoàng- hot boy của trường đấy. Ta đã biết ngay tất cả chỉ là trò đùa. Phải dập tắt thứ tình cảm ngu xuẩn này luôn và ngay trước khi nó trở thành thói quen.." - Tôi cười tự giễu bản thân.
Thời gian đã trôi qua khá lâu mà mọi thứ vẫn chỉ dừng lại tại đấy. Mặc dù tôi vẫn học thêm với cậu ấy nhưng cậu ấy không hề có một biểu hiện gì cả. Tôi đúng là ngây thơ mà, mấy tuổi rồi mà để cho tụi nó lừa chứ?
_ Vợ ơi, ra đây chồng bảo - Tiếng tên "bạn-chồng" gọi ngọt đến rùng mình.
_ Không, có gì tí nói, đang làm bài.
_ Ra đây tí thôi mà..
_ Không! Tí kiểm tra rồi.
Tên kia bất quá đành chạy lại kéo tôi ra khỏi chỗ dù tôi phản đối quyết liệt.
" Sao Hoàng lại đứng cửa lớp mình?" - Câu hỏi chạy xoẹt qua tôi khi nhìn thấy bóng cậu ấy thấp thoáng ngoài cửa lớp.
Thằng bạn cứ kéo tôi ra ngoài, rồi càng lúc càng tiến lại gần Hoàng.
Cái quái gì thế này, bọn nó định làm gì?
Tim tôi đập loạn nhịp, mặt hơi nóng.
Nó đẩy tôi đứng ngay bên cạnh cậu ấy, cười nói:
_ Thằng này bảo thích mày đấy.
Tôi ngơ ngác mất vài giây. Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Hoàng không nhìn tôi nhưng tôi có thể thấy cậu ấy đang cười. Nụ cười đó có ý gì?
Quay đầu lườm thằng bạn mình, bây giờ mới để ý là có cả tên bạn thân của Hoàng cũng đứng ở đây.
Cái..., mình bị chúng nó đưa vào tròng à, dám trêu mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhật Ký Yêu Thầm
Short StoryRất lâu sau này tôi mới biết. Câu ấy đã từng thích tôi. Chỉ là một chút rất nhỏ thôi. Một chút rung động thoáng qua trong giây lát của cậu nhưng đeo bám tôi cả thời thanh xuân. "Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều có một sứ mệnh. Có ph...