.........o0o............
Buổi sáng Tokyo là một buổi sáng mát lành, cơn gió nhè nhẹ thổi qua các tán cây, hương thơm dịu của những đóa hoa anh đào. Mùa xuân muôn hoa khoe sắc, tình yêu đơm hoa kết trái ở mọi nơi, không khí thật trong lành và yên bình. Tại biệt thự Kagamine cũng thế, một buổi tiệc cưới thật linh đình đang diễn ra, vậy mà.........
-BỎ TA RA NGAY!!! – tiếng hét của một cô gái vang lên, vài người đuổi theo phía sau.
-Thiếu phu nhân. Xin người đừng chạy.
-Có ngu mới nghe lời mấy người đó.
Cô gái với bộ váy cưới thật lỗng lẫy đang bỏ trốn khỏi đám cưới, mái tóc ngắn màu vàng phấp phới dưới tấm voan trắng trông thật nổi bật, cái nơ to trên đầu cô hay đeo đã bị thay bằng một cái vòng hoa thật đẹp, đôi giày cao gót khiến cô chạy rất khó nhưng vẫn không bỏ cuộc, những tên vệ sĩ cùng ông quản gia vẫn cứ đuổi theo phía sau bắt lấy thiếu phu nhân – Kagamine Rin.
[Rin pov]
Thật là làm càng mà, mình chỉ mới 18 tuổi mà bắt lấy chồng rồi. Công ty mặc dù đang gặp khó khăn thì cũng đâu cần bán con kiếm tiền chứ, mình vẫn còn đi học mà bắt lấy một ông giám đốc, chắc ông ta cũng già cở cha lắm đây. Mình không muốn, mình chưa có bạn trai mà phải lấy một ông già chưa gặp mặt bao giờ. Thật quá đáng mà, mình phải chạy trốn khỏi cái đám cười này mới được. Mấy tên đó bám sát quá, thôi chết rồi. Hết đường chạy rồi làm sao bây giờ?
[End pov]
Con đường thoát bây giờ chỉ còn một chỗ, chính là cái cửa sổ lớn phía trước. Biệt thự rộng lớn với hai tầng lầu khá cao, mặc dù nó cũng hơi sợ nhưng đành chịu. Mở cửa leo ra ngoài trong bộ váy cưới, mọi người ai cũng lo lắng, ông quản gia nói lớn
-Thiếu phu nhân, xin người leo vào đi, người sẽ té mất.
-Leo vào để các người bắt ta lấy cái tên mà ta chưa biết mặt sao? – nó hét
Tay nắm chặt lấy bệ cửa sổ, chân đứng bám vào các viền nổi hơi ra ngoài của bức tường, gió mạnh làm nó mất đà và trượt chân té "Á!!!". Ông quản gia cùng các cô hầu sợ hãi hét lớn "THIẾU PHU NHÂN!!!". Nó sợ hãi và nghĩ mình sẽ chết như thế này, nó nghĩ như thế cũng tốt, đỡ hơn phải lấy một người chồng mà nó chưa biết mặt. "Bặt" một cánh tay to lớn, rắn chắc giơ ra chụp lấy nó, tay kia nắm chặt lấy chiếc thang dây của chiếc máy bay và chân đang đứng trên chiếc thang để giữ thăng bằng. Đầu nó thầm nghĩ "Thật may quá", một giọng nói trầm ấm phát lên.
-Hey. Vợ của anh thật quậy quá!
-Hay quá, thiếu gia đã chụp kịp thiếu phu nhân rồi – mọi người trong nhà mừng rở reo lên.
-Cám ơn..ơ..
Nó quay mặt lại nhìn người chồng của mình thì sững người, không ngờ đó là một chàng đẹp trai như thế, mái tóc màu vàng được buộc gọn một ít ở phía sau, đôi mắt xang màu đại dương, gương mặt lại hao hao giống nó. Khi nghe đến tên của người chồng sắp cưới của mình là Kagamine Len, nó hết sức ngạc nhiên khi cả hai lại có cùng một họ, và bây giờ nó lại càng ngạc nhiên hơn khi hắn có khuôn mặt gần giống nó, thật là một sự trùng hợp của ông trời mà. Nó luôn nghĩ một vị giám đốc của một tập đoàn lớn phải là một ông già xấu xí. Không ngờ lại là một người trẻ như thế, suy nghĩ vẫn vơ một hồi thì nó giật mình bởi tay hắn đang đặt ở....
-Nè! Anh xem tay mình đang đặt ở đấu đấy, bỏ ra ngay!!!
-Được thôi, nhưng em nhìn xuống đi – hắn nói ra hiệu cho nó nhìn xuống dưới, nó bây giờ mới chợt tỉnh là mình đang ở khá cao đối với mặt đất, dù lòng rất tức tối nhưng đành nhịn.
-Không. Đừng buông tay ra.
................o0o.......
Lễ cưới diễn ra thật linh đình trong suôn sẻ, một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng qua. Rin thay ra bộ đồ cưới cồng kềnh và thay vao bộ váy trắng ngang đùi trông thật xinh, ngã người xuống chiếc giường êm ấm. Chỉ mới ngày hôm qua nó còn là một nữ sinh thật vui tươi vậy mà hôm nay đã làm vợ. Nó nhớ lại lời cha của mình "Thật may mắn là tập đoàn Kagamine chịu đứng ra giúp công ty mình. Nhưng có một điều kiện là vị giám đốc độc thân nói muốn lấy con làm vợ. Cha mong con hiểu", nghĩ lại nó càng tuồi thân hơn. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, nó tức giận, nó tủi thân, nó ghét cha mình, nó ghét tên Len đó, chỉ vì công ty mà bắt nó lấy chồng. Nó vẫn chưa muốn rời xa cha mẹ, còn chưa quen bạn trai mà đã có chồng rồi.
-Hức...huhu...thật quá đáng.....huhuhu....con không muốn.....huhuhu
-Ôi. Vợ của anh nhớ nhà sao? Khóc lấm lem hết rồi.
-Á!! Anh vào lúc nào vậy? – nó giật mình hét toáng lên, cậu cười nhẹ rồi xao đầu nó
-Chỉ mới vào thôi. Có chuyện gì làm em buồn à?
-Không có, anh vào đây làm gì?
-Đi ngủ chứ làm gì – cậu trả lời bình thản
-Cái gì?!! À anh ngủ trong đây đi, tôi ra ngoài.
Nó đi đến mở cánh cửa ra thì bị cậu chặn đóng cánh cửa lại, nó ngạc nhiên nhìn hắn với vẻ mặt giận dữ, tức giận hét lên
-Anh muốn làm gì hả?
-Thì làm chuyện mà vợ chồng hay làm rồi.
Cậu vừa cười nói vừa áp sát mặt vào nó. Rin nhận thấy khuôn mặt mình đỏ bừng, tim đập nhanh, khi mặt hắn cách nó chỉ khoảng 3cm thì nó sợ hãi ngồi xuống, hai tay ôm đầu gục xuống hai đầu gối, cơ thể nhỏ bé run lên vì sợ. Dù nó có tinh nghịch, quậy phá đến mức nào thì cũng biết sợ trước sức lực của một tên con trai. Thấy cô vợ siêu quậy của mình hồi sáng và bây giờ thật khác nhau, cơ thể đang run rẩy vì sợ làm cậu cũng thấy hối hận. Len phì cười rồi vỗ nhẹ vào đầu Rin nói
-Anh không chọc em nữa, anh xin lỗi.
-Anh nói thật? – đôi mắt ngấn lệ càng làm tăng sự dễ thương của nó làm cậu xém chút không kiềm chế được.
-Anh nói thật. Cái anh cần không phải thể xác mà là trái tim của em vì anh yêu em. Em ngủ trong phòng đi, anh qua phòng làm việc. Em ngủ ngon.
Len nở một nụ cười dịu dàng rồi bước ra ngoài, còn Rin thì ngơ ngác ngồi đó nhìn cậu. Một cảm xúc rung động xuất hiện trong nó, tim cô đập nhanh khi thấy cậu cười. Đến bây giờ Rin vẫn còn chưa tin được là mình đã trở thành thiếu phu nhân của cái nhà này. Không hiểu sao một người như anh ta lại muốn lấy nó, với địa vị và đẹp trai như hắn thì có cả khối con gái bu theo mà? Nó cứ suy nghĩ mãi nên ngũ quên lúc nào không hay.
Trong cơn mơ là một màu trắng xóa, nơi đó nó thấy một cô bé chừng năm tuổi rất giống mình, cô bé đang ngồi chơi bên ngoài vườn bệnh viện, "Rin" một giọng nói ấm áp, vui tươi vang lên, cô bé quay về hướng có tiếng nói và nở một nụ cười. Một cậu con trai với mái tóc màu vàng, cùng một nụ cười tươi rói đang chạy đến. Cô nhóc tên Rin vui vẻ kêu "Ren đến rồi". Cô dang rộng vòng tay và cậu bé chạy lao vào, cả hai ôm nhau thật chặt và cười thật tươi. Cậu bé tên Ren nói
-Ngày mai...tớ phải rời khỏi đây rồi. Tớ sẽ nhớ Rin lắm.
-Sau khi xuất viện, Ren nhớ đến tìm Rin nhé!
-Được, nhưng tớ không muốn xa Rin.
-Vậy thì...sau khi lớn Rin sẽ làm cô dâu của Ren nha? Như thế thì chúng ta không phải xa nhau nữa.
-Tớ sẽ lấy Rin, Rin phải nhớ đó.
-Được thôi.
Bỗng một lỗ đen xuất hiện và cuốn lấy cô bé vào đó, cậu bé cứ chạy theo mà gọi tên Rin nhưng không được, đôi tay nhỏ bé của cả hai bị tách rời ra. Nước mắt cả hai hòa vào khoảng không vô định. Bóng đêm bao trùm lên tất cả mọi nơi và........
-Á!!! KHÔNG!!!
-Thiếu phu nhân! Người sao thế? – tiếng cô hầu lo lắng vang lên.
-Thì ra là mơ – Rin thì thầm
-Người thức dậy thay đồ đi học đi.
Rin ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Trong đầu vẫn còn suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi, lúc nhỏ nó đã từng gặp một cậu bé ở bệnh viện sao? Người tên Ren đó là ai? Sao nó không nhớ được gì hết? Còn lời hứa đó là sao nữa? Đầu nó rối tung cả lên với bao suy nghĩ lung tung, bước ra khỏi nhà tắm cô hầu đi lại mặc đồ cho nó, giật mình khi phát hiện đây không phải là bộ đồng phục nó thường mặc. Như hiểu được sự việc nên cô hầu vừa làm vừa giải thích
-Theo lệnh của thiếu gia, kể từ hôm nay thiếu phu nhân sẽ chuyển trường. Thiếu gia đang ngồi ăn ở dưới chờ thiếu phu nhân đấy.
-Cái gì!!!
Ngay sau khi vừa mặc đồ xong thì nó mở tung cánh cửa lao thẳng ra ngoài. "Bịch bịch"- nó vừa chạy vừa rủa tên chồng đáng ghét của mình. Tại bàn ăn có ông giản gia cùng các cô hầu đứng đó chờ lệnh, còn Len vừa đọc báo vừa nhấp ngụm café sữa ấm nồng, tất cả bị giật mình bởi cái mở cửa mạnh tay của nó. Len vừa quay mặt qua định chào buổi sáng với nó thì- "BỐP"- một cái đánh nảy lừa của Rin giáng vào đầu cậu, ai cũng giật mình vì nó là người đầu tiên dám đánh Len như thế. Rin vừa thở vì mệt vừa tức giận hét lớn
-Anh vừa phải thôi nha. Sao lại chuyển trường cho tôi hả?
-Anh thích thì sao? Em lấy cặp đi, anh sẽ đưa em tới trường.
-Anh....-"Binh" nó tức giậc đá cậu một cái thật mạnh làm Len té ngã xuống đất – TÔI GHÉT ANH, TÊN CHẾT TIỆT!!! TÔI KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN ANH LÀ CHỒNG TÔI.
Nó bỏ chạy lên lầu, còn Len ngồi đó nhìn nó cười nhẹ. Một buổi sáng đầy ồn ào của cặp đôi mới cưới khiến ai cũng phải ngỡ ngàng.
__________o0o____________
Chiếc xe hơi dừng lại trước một ngôi trường rộng lớn, nó ngạc nhiên nhìn ngôi trường không chớp mắt, khuôn mặt thộn ra của nó thật đáng yêu khiến Len không nhịn cười nổi, nó phụng phịu đôi má tức giận vì quê, cậu nói
-Ngôi trường này là nơi anh từng học. Nó rất tốt cho em. Em vào đi.
-Em biết rồi!
-Khoan – nó mở cửa ra thì bị cậu nắm lại, Len nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nó – Vợ của anh đi học vui vẻ.
-Anh...anh....
Mặt nó giờ đây đây nóng bừng lên, không để cậu thấy được nó liền mở cửa chạy vào trường. Bác tài xế cười giòn tan nói
-Thiếu phu nhân thật năng động.
-Vâng. Đi thôi ông Zen.
Tại trường Vocaloi nổi danh là trường điểm lớn nhất tại đây, nơi có rất nhiều thiếu gia, tiểu thư của các tập đoàn theo học. Rin chưa từng nghĩ có ngày mình được vào đây học, với tính tình tinh nghịch, vô tư, hòa đồng của nó thì rất nhanh kết được bạn mới. Luka và Miku là hai cô bạn gái đáng yêu nó vừa quen được, Miku vui vẻ nói
-Rin nè, chúc mừng cậu nha? Hồi sáng mình chưa kịp nói
-Hả? Chúc mừng gì?
-Giả ngây nữa, thì người chồng tuyệt vời của Rin đó. Sáng nay báo đăng quá trời nè. Thiếu gia Len của tập đoàn Kagamine, chỉ mới 22 tuổi mà đã lãnh đạo cả một tập đoàn lớn, tài giỏi, đẹp trai, anh ấy là hoàng tử mơ ước của biết bao cô gái đó.
-Cái tên đó là một tên độc đoán, chưa hỏi ý tớ mà đã chuyển trường rồi.
-Rin đừng giận, anh ấy làm thế cũng có lý do đó. – Luka lên tiếng – Vì anh ấy luôn làm ăn quyết đoán nên có rất nhiều kẻ thù, ngôi trường này được giữ an ninh tuyệt đối nên anh ấy mới đưa cậu vào đây đấy.
-Ơ...vậy là...mình đã trách nhầm rồi...
Nó không nghỉ là cậu lo cho an toàn của nó như thế, nó cứ nghĩ cậu là một người độc đoán. Tim nó bỗng đập nhanh khi nghĩ đến cậu, khuôn mặt nóng bừng và đỏ lên mỗi khi nhớ đến câu nói "anh yêu em" tối hôm qua của Len. Cảm giác lạ lẫm trong lòng nó khiến nó bức rức không yên...
