Thấy thời cơ chín muồi, Tạ Tỉnh tại hàng ghế tân khách ra ám hiệu cho thủ hạ bắt đầu hành động. Đám tay chân của hắn lập tức hiểu ý, xâm nhập vào đám người đang chen nhau đi lên đài, sau đó đối những người đó động thủ - ngầm đẩy vào các khớp xương chân bọn họ, ngăn cản bọn họ leo lên đài trúc, làm chính đồng bọn của mình thuận lợi mà tiến lên đài. Nhất thời, rất nhiều người đều mạc danh kì diệu mà ngã xuống, cũng may Hàn lâm phủ đã sớm sai người trải nệm trên mặt đất nếu không những người đó rơi xuống đất chắc hẳn đã lãnh trọng thương.
Hướng về phía những người kia đang leo lên đài trúc, Minh Tử Hiên vẫn đang nôn nóng đợi hảo bằng hữu Ngôn Hân Vân thì đột nhiên cảm thấy có người điểm nhẹ lên vai mình, quay đầu lại, không ai khác chính là người đang được chờ mong 'Đông phong' - Ngôn Hân Vân (đông phong - gió đông, dùng để nói về niềm hi vọng, sự tốt lành, như trong câu 'Lòng này gửi gió đông có tiện' trong Chinh phụ ngâm). Minh Tử Hiên hài lòng mỉm cười, không hỏi nguyên nhân đến muộn mà chỉ ra hiệu cho đối phương ngồi vào ghế bên cạnh. Mà Hân Vân cũng không giải thích, trực tiếp ngồi xuống, sau đó hướng ánh mắt u buồn tới bậc chí tôn đang ngồi kia, thấy người cùng chúng tân khách đều đang tập trung ánh mắt đến trên đài, không ai chú ý đến mình, vì vậy dời ánh mắt, nhàn nhạt cười quay lại xem thi đấu.
Lúc này, Ẩn Tiêm đã bám lên được đài trúc, chúng tân khách đều cho rằng tân lang của Hàn lâm thiên kim - Minh tiểu thư nhất định là hắn, về điểm này, e rằng đến cả Lâm Ẩn Tiêm cũng không hoài nghi.( Gì mà tự tin thế em không được rồi lại khóc giờ) Vậy mà ngay lúc hắn muốn lấy khối cầu màu xanh, bỗng cảm thấy chân như bị giữ lại, cả bàn chân từ từ mềm nhũn, thân người lảo đảo rồi bỗng chốc ngã từ trên đài cao xuống! Lâm thượng thư tại ghế tân khách thất thanh kêu:
"Ẩn Tiêm!"
Tình thế khẩn cấp, Minh Tử Hiên bất chấp lời dặn của sư phụ, đang muốn thi triển khinh công cứu người, nhưng chưa kịp làm gì thì có một thân ảnh ngân sắc phi thân đi so với hắn còn nhanh hơn, kịp thời ôm lấy thân thể Lâm Ẩn Tiêm đang rơi xuống, tiện đà đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất, tạo nên một vệt sáng màu bạc hòa cùng ánh mặt trời chói lóa.
Mọi người nhìn kĩ, thân ảnh ngân sắc kia nguyên lai là một vị công tử trông chỉ khoảng mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi mà như vậy thâm tàng bất lộ (tài cao được ẩn giấu), thực sự có điểm khó tin.
Minh Tử Hiên nội tâm chấn động: Cha nói người này tướng mạo không tầm thường, quả nhiên không lầm!
"Là hắn!" Từ khi bị đánh bại ở 'Tụ hiền hội' hôm đó, Tạ Tỉnh đối với Ngôn Hân Vân là có ý né tránh, hiện tại thấy Ngôn Hân Vân đột nhiên xuất hiện, Tạ Tỉnh tức thì toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ngôn Hân Vân cùng Lâm Ẩn Tiêm an toàn xuống đến mặt đất, Lâm thượng thư cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, ra lệnh hạ nhân nhanh đem nhi tử đến vị trí của tân khách.
Lâm Ẩn Tiêm vẻ mặt thất vọng, ngẩng đầu nhìn đài trúc màu xanh kia, ánh mắt trở nên mờ mịt, ngay cả ân nhân cứu mạng cũng chưa kịp cảm tạ, chán nản kéo lê bước chân, bỏ đi cùng hạ nhân.Minh Ức Hàm nhìn hắn thân ảnh nặng trĩu ưu tư bước đi, trong tâm càng cảm thấy áy náy. Một bên Nhuế Khiết Dĩnh cũng thay nàng âm thầm thương tiếc.
***
"Mau nhìn a! Lại có người leo lên đài trúc!" Trong đám người đột nhiên xuất hiện tiếng kêu, tức khắc khinh động toàn bộ người có mặt.
Mọi người cả kinh, cấp tốc đem ánh mắt hướng về phía đài trúc, Lâm Ẩn Tiêm chán nản vạn phần cũng không ngoại lệ. Dưới đài, Ngôn Hân Vân vốn định trở về ghế tân khách, chợt nhìn thấy tất cả, bèn tạm dừng chân, khóe miệng lộ ra tia cười nhàn nhạt, tựa hồ rất có hứng thú, tiện tay "Đát" một tiếng, chiếc quạt ngân sắc mở ra, tại trước ngực nhẹ nhàng quạt. Động tác ưu nhã, thần tình nhàn nhã thong dong, phảng phất như một tiên nhân.
Người leo lên đài không phải ai khác mà chính là tay chân của Tạ Tỉnh, người vừa âm thầm đánh lén Lâm Ẩn Tiêm.
Lúc này mọi người đều hồi hộp đến ngừng thở xem thi đấu, ngóng đợi kết quả, nhất là Tạ Tỉnh, vừa nhìn thấy tay chân của mình có thể bắt được khối cầu màu xanh liền đã quên mất sự sợ hãi vừa rồi, hai bàn tay nắm chặt lại, miệng run rẩy ra ám hiệu. Mà người đang leo lên đài trúc hoàn toàn không để ý tới, vẫn hướng về phía trước, nỗ lực đoạt được quả cầu màu xanh.
Lúc này, tay chân của Tạ Tỉnh trên đài cũng không dám sơ suất, lập tức bước nhanh hơn, thân thủ muốn lấy xuống quả cầu màu xanh ở đài trúc. Chúng tân khách thực sự nghĩ người này chắc chắn chủ nhân của khối cầu xanh kia, vậy mà - "Ba" một tiếng! Chuyện ngoài dự đoán của mọi người lần thứ hai phát sinh!
Chỉ thấy cước bộ của người kia trên đài cũng đột nhiên trở nên không vững, cả người mất trọng tâm đổ về phía trước, vốn muốn lấy khối cầu màu xanh kia xuống, lại vì thân thể không tự chủ đổ về phía trước mà phải bám lấy cái giá trúc nhỏ đựng quả cầu - giá trúc này vì không chịu được trọng lượng người kia mà bị bay đi!
Mọi người hướng ánh mắt theo sát hướng cái giá kia bay đi, nhưng nhận ra nó đang nhanh như cắt hướng Ngôn Hân Vân mà phi đến! Sự cố bất ngờ, xuất phát từ bản năng tự vệ, Ngôn Hân Vân nghiêng người, tránh thoát khỏi giá trúc, thế nhưng khối cầu màu xanh lại vướng vào tay áo của hắn.
Mọi người nhất thời kinh sợ! Ngôn Hân Vân càng thêm kinh sợ!
Không khí nhất thời một mảnh yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
***
Ngoại trừ Minh Tử Hiên phụ tử, rất nhiều người ở đây đều cho rằng người nọ vì quá vui mừng khi sắp bắt được của cầu mà bước hụt, đương nhiên, cũng có một vài người hoài nghi có nguyên nhân dẫn đến sự cố này, nhưng bọn họ không thể giải thích được vì sao.
Kỳ thực, lúc người nọ đang cố gắn đoạt khối cầu màu xanh, Minh Tử Hiên liền âm thầm xuất chiêu, khoảng cách xa vừa vặn giấu đi được cử động nơi đầu ngón tay của hắn, lợi dụng sự phản ứng theo bản năng của người nọ mà hướng đường bay của giá trúc về phía Ngôn Hân Vân, do đó thành công diễn một màn sẩy chân của người nọ, hoàn thành mục đích thay muội muội chọn rể. Dù sao tại trong đám vương tôn công tử đó, bất kể là đồng ý lời cầu hôn của ai đều vô cùng khó xử, thế nhưng nếu để mỗi người bằng thực lực của mình mà được đón dâu cũng là phương pháp tốt sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit hoàn] Thu thủy trường thiên loạn hồng nhan
FanfictionVăn án: Nàng là thiên kim Hàn lâm phủ, thông tuệ động lòng người, dung nhan xuất chúng, đáng lẽ phải là một thê tử tốt, nhưng lại vì vô pháp quên đi cố sự mà cự tuyệt hôn nhân. Bây giờ, tình thế bức bách, nàng buộc phải tuyển phu, đáng tiếc do một s...