Người Đến Từ Cuối TrờiChiều tàn, Park Ji Yeon trong buổi chiều đó. Chiều tàn, chỉ có một mình cô ta, trong trời đất này dường như chỉ còn lại mỗi mình cô ta.
Con đường xa hoang vắng lạnh lẽo, đến mặt trời trông cũng thật cô đơn và ánh sắc cũng biến đổi, biến thành một thứ màu trắng xám của sự trống rỗng và im lìm.
Con người của cô ta cũng vậy.
Tay cô ta khư khư cầm thanh đao, cánh tay thì trắng nhợt, thanh đao thì đen sì!
Trắng nhợt và đen sì, chẳng phải đều là màu sắc cận kề với cái chết sao!
Chết chẳng phải chính là giới hạn cuối cùng của hư không và đơn độc sao!
Ánh mắt cô ta chứa đầy sự trống rỗng và cô đơn đó, giống như thật sự đã nhìn thấy cái chết!
Cô ta đi về phía trước. Bước đi rất chậm. Nhưng không hề dừng, dù cho phía trước cái chết đang đợi, cô ta cũng quyết không dừng.
Dáng đi của cô ta thật quái dị và lạ lùng, chân phải bước tới trước một bước, chân trái mới chầm chậm lết theo, xem ra mỗi bước đi của hắn đều rất khổ sở. Nhưng cô ta đã đi qua không biết bao nhiêu con đường, bao nhiêu dặm trường, mỗi một bước đi đều là tự cô ta đi.
Cứ đi như thế, phải đi tới khi nào mới dừng?
Cô ta không biết, thậm chí đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua!
Giờ thì cô ta đã tới nơi này, vậy phía trước thì sao? Phía trước là cái chết ư?
Đương nhiên rồi! Trong mắt cô ta cái chết đã tồn tại, cánh tay cầm đao cũng đã chết, hình ảnh của thanh đao cô ta đang cầm cũng tượng trưng cho cái chết!
Thanh đao đen, chuôi đao đen, và vỏ đao cũng đen!
Hình ảnh đó của thanh đao tuy là cái chết nhưng lại chính là sinh mệnh cô ta!
Bầu trời càng tối, nhưng ra phía xa, có thể nhìn thấy hình ảnh thị trấn như một chấm nhỏ đen giữa bức màn xám xịt.. Cô ta biết đó chính là thị trấn duy nhất khá phồn thịnh ở vùng biên giới hoang vắng này:
Phượng Hoàng Tập.
Cô ta đương nhiên biết, bởi vì Phượng Hoàng Tập chính là mảnh đất nơi mà cô ta đang đến tìm kiếm cái chết.
Nhưng cô ta không hề biết, Phượng Hoàng Tập bản thân nó cũng đã chết rồi!
Con đường tuy không dài, cũng chẳng rộng nhưng lại có đến vài chục căn nhà.
Thế gian này có vô số những thị trấn nhỏ kiểu như thế, cái nào cũng như nhau cả, đều có những cửa tiệm sơ sài với những thứ hàng hóa rẻ tiền, với những con người đang sống. Duy có một điểm khác biệt, đó là Phượng Hoàng Tập tuy vẫn còn những căn nhà, những cửa tiệm như thế nhưng lại không có người sống.
Đến một người cũng không.
Cửa sổ hai bên đường, có cái mở toang, có cái còn đang đóng, nhưng tất cả đều đã bị phá nát, bên ngoài những căn nhà đều phủ một lớp bụi dày, những góc mái hiên bị sập xuống, giăng đầy mạng nhện. Một con mèo đen dường bị tiếng bước chân ai làm kinh sợ đã mất hết sự nhạy bén và linh hoạt vốn có, thở hổn hển, loạng choạng bò qua đường, nó cũng không còn là con mèo nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic]Thiên nhai minh Nguyệt Đao - (MinYeon Ver)
ActionChân trời xa hay không xa? Không xa! Vì người đã ở ngay chân trời, làm sao còn có thể xa được? Trăng sáng có màu gì? Màu xanh, giống như màu xanh của biển, sâu, và sầu muộn. Trăng sáng ở nơi đâu? Sáng chính ở trong tâm, tâm của hắn chính là ánh trăn...