23-end

64 0 0
                                    

CHAP 32 : . . .

Phải đến hơn 10h thì chúng tôi mới xong. Tôi nghĩ mình sắp phát điên đến nơi rồi. Bác bảo vệ đã tới và bảo cả lũ mau chóng đi về. Thật sự không phải chúng tôi muốn ở lại đâu. Nếu không phải muốn chấm cho xong hết các band dự thi, tầm này cả lũ đã yên vị ở nhà rồi ! Cuộc thi càng kéo dài bao nhiêu, chúng tôi đây càng buồn ngủ bấy nhiêu. Tôi và Om còn ngủ gà ngủ gật gần như cả buổi nữa chứ.

Tôi cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ hiệu Diesel của mình. Đã hơn 10 rưỡi rồi mà chúng tôi vẫn còn đang phải lau dọn phòng CLB. Goft và mấy đứa trong nhóm diễn cuối cùng cũng ở lại giúp 1 tay. Mấy nhóm khác đã về ngay sau khi hoàn thành màn trình diễn của mình rồi. Vậy đó, làm gì có ai dở hơi đến mức ở lại cho đến cuối cùng cơ chứ ( ngoại trừ mấy đứa làm giám khảo chúng tôi đây T___T ) ?

Ấy vậy mà ở đây có một vị dở hơi thật đấy các bạn ạ, đó chính là Earn. Cậu ấy đang giúp Om dọn dẹp một góc phòng. Earn nói cậu ấy ở lại là vì muốn giúp đỡ mọi người một chút. Tôi cũng không có ý kiến gì. Như vậy cũng tốt thôi. Xong càng nhanh thì càng có thể về sớm.

Mọi người đang tò mò về Pun có phải không ? Cậu ấy đã cao chạy xa bay phắn ngay về nhà lúc diễn xong rồi ( tôi nhìn thấy mà). Tuy nhiên, Pun đã kịp tóm một đứa lớp 9 bắt nó báo lại với tôi rằng lát nữa cậu ấy sẽ quay lại đón đón. Đoán chắc là cậu ấy đã đưa Aim về. Tôi thực sự muốn bảo với Pun rằng không cần phải quay lại đâu ( người ta chu đáo mà ) nhưng không có cơ hội. Cậu ấy rời đi, không để tôi kịp nói lấy một lời.

" Này No ! Cái sofa này bị rách mất một chỗ ! Mày có muốn sửa lại luôn không hay để đến sáng mai ?!" Om hét lớn từ phía cuối phòng. Chúng tôi đã chuyển cái sofa dài đó ra chỗ đó vì sợ để đây sẽ bị rách mất, nhưng có vẻ như nó đã hỏng sẵn rồi.

Đúng là hàng đểu. " Ừ, để tao làm luôn. Đợi tí đã !" Còn đang mải hét lại với Om, tôi chợt thấy ai đó giật mạnh tay áo mình. Oh, chỉ có thể là Golf ! Tiên sư nhà ngươi, làm trẫm tưởng ma. ( Mặc dù thật sự thì trông nó cũng không khác ma là mấy ). Nó đập tay tôi mạnh hơn, rồi ghé đầu lại gần. " Này, tao phải về rồi không bố tao mắng. Mày cầm lấy cái này đi đã !" Phải rồi, tí nữa thì quên lí do nó đến đây. Không chỉ đơn giản là ghé qua chơi như những gì đã nói với mọi người đâu.

Tôi và Golf rời khỏi phòng CLB rồi tiến thẳng xuống tầng dưới. Trời đã tối mịt. May có bác bảo vệ tốt bụng vẫn để đèn cho nên chúng tôi mới có thể nói chuyện.

" Giờ thì tao đã hiểu hoàn toàn rồi. Thật khó để có thể mang cái này đến cho nó." Golf bắt đầu. Tôi đánh tiếng thở dài, trong tim nặng trịch, bởi bản thân cũng thấy khó khăn như nó. " Phải. Không biết phải nói sao với cậu ấy nữa. Tao còn không cả muốn đưa, như kiểu tao cố tình muốn chia rẽ hai người ấy ý."

" Tao đảm bảo hôm nay cái Aim đến là vì không muốn để Pun nói chuyện với mày. Tao nhìn thấy rõ ràng Pun nó định chạy tới chỗ mày mà Aim toàn làm nó hướng sự chú ý sang chỗ khác." Cái này thì tôi không thấy vì còn bận bù đầu với việc chấm thi ( À còn vì ngủ gật nữa ). Nhưng tôi cũng thông cảm được một chút, vì đặt địa vị vào Aim thì bất cứ ai thì cũng sẽ làm vậy thôi. Nhưng mà, cô ta không nghĩ đến chuyện tôi và Pun ở với nhau cả ngày ở trường hay sao ? Tôi thích lúc nào tới tìm cậu ấy mà chả được. Rõ ràng một điều rằng, Pun vẫn chưa biết là bởi tôi đây không phải một kẻ hóng hớt hay mách lẻo, có phải không ?

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: May 19, 2015 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

23-endNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ