Chương 348: Vô tung

1.2K 55 3
                                    

Mọi người lúc này đều muốn nghe được âm thanh kia một cách rõ ràng, có lẽ do không thể phỏng đoán chính xác nên tạm thời ai cũng không có đưa ra quan điểm.

Hiện trường nhất thời có chút yên lặng.

Sắc mặt của Vũ Lâm Hanh càng kỳ quái, nàng cau mày, tách trà dán bên môi lại chậm chạp không thấy nàng uống, ánh mắt cũng như cố định, bắt đầu ngây ngẩn hồi lâu.

"Lâm Hanh." Lạc Thần thoáng nhìn, nhẹ nhàng gọi nàng.

Vũ Lâm Hanh lúc này mới giống như trong mộng mới tỉnh, thân thể dựng thẳng, nước trong tách theo động tác của nàng mà hất đến bên môi: "A? Biểu tỷ nàng, ngươi gọi ta sao?"

Lạc Thần gật đầu.

"Gọi ta có chuyện gì?" Vũ Lâm Hanh nói thầm một tiếng, lại đem tách trà vẫn cầm trong tay di chuyển, đặt  ở một bên: "Sách, cái tách này thiếu chút nữa đập vào răng ta."

Lạc Thần lại nhìn nàng chằm chằm một lúc, dường như đang quan sát biến hóa rất nhỏ của nàng.

Vũ Lâm Hanh bị đôi mắt sâu thẳm của nàng nhìn chăm chú cả người sợ hãi, đang muốn nói, Lạc Thần lắc đầu: "Không có gì. Sợ ngươi ăn mất cái tách."

Vũ Lâm Hanh: "...."

Trong lúc này Sư Thanh Y đã nhìn quét một vòng, thật ra cũng phát hiện điểm bất thường này của Vũ Lâm Hanh, thấp giọng nói: "Vũ Lâm Hanh có phải ngươi nghĩ đến điều gì hay không?"

"... Không." Vũ Lâm Hanh xoa nhẹ sau gáy. Sư Thanh Y đặc biệt quan sát cử chỉ mờ ám vô thức này, cảm giác nàng thoạt nhìn mặc dù có một chút kỳ quái, nhưng càng nhiều chính là không giải thích được cùng hoang mang, không giống như đang giấu diếm, mà chỉ là thực sự không rõ.

Sư Thanh Y cũng sẽ không nói nữa.

Vừa vặn lúc này Thiên Thiên đã trở lại, thần sắc đã khôi phục thong dong, mỉm cười hỏi mọi người tình huống thế nào.

Sư Thanh Y biết nàng nội tâm thống khổ, hiện tại cũng chỉ là giả vờ kiên cường, càng là loại thời điểm này càng không thể hỏi cảm thụ của nàng, mặc dù là xuất phát từ quan tâm cũng không thỏa đáng, tốt nhất là tạm thời khiến nàng một mình tự điều chỉnh. Vì vậy Sư Thanh Y cũng không nói gì khác, chỉ đem trước sau tinh tế thuật lại cho Thiên Thiên: "Loại âm thanh này cũng không tiết lộ manh mối gì, bất quá ta cảm thấy giống như vật gì đó dùng để khống chế điều khiển, Thiên Thiên ngươi không phải có thể dùng sáo ngọc điều khiển rắn cùng Hồ Điệp các loại sao, nghe ra cái gì không?"

"Ta cho đến bây giờ chưa từng nghe qua loại nhạc khí này, âm sắc rất kỳ quái, nhưng hẳn là nhạc khí bộ khí không sai. Bằng vào một đoạn ghi âm cũng không thể vọng đoán, nhưng giống như lời của Sư Sư ngươi, hẳn là có công dụng điều khiển." Thiên Thiên nhắm mắt suy ngẫm một phen, nói: "Thứ này, bọn ta gọi là ngự khí, ngự khí có nhiều chủng loại, cho nên dùng để điều khiển thứ gì cũng thiên biến vạn hóa, thực sự không thể suy đoán, thậm chí có một số ngự khí đặc biệt từ xa xưa, vậy càng thêm vượt quá phạm trù tưởng tượng của chúng ta."

Lạc Thần nói: "Nghe nói ngự khí rất khó khống chế, ngự giả thế gian hãn hữu."

Thiên Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, ngự khí không phải người bình thường có thể sử dụng, thật ra loại sáo ngọc này của ta điều khiển rắn cùng Hồ Điệp chỉ là da lông, không được xếp vào phạm trù ngự khí, có thể nói là không xứng."

Dò hư lăng (285-?)Hiện đại thiên [edit]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ