Mình thật sự rất yêu cặp đôi Đen Cam trong 19days. Mình biết mình tự tiện viết trước trước khi Old Xian ra như vậy là không đúng. Nhưng thật sự quá cuồng. Viết chỉ để thỏa đam mê. Bạn nào không thích thì cũng xin đừng comment thiếu văn hóa nhé. Đừng copy khi mà chưa hỏi ý kiến mình. Tính mình dễ lắm hỏi mình là mình ok hết à. Xin cám ơn đã đọc.
___________________________________
Mùa đông năm nay không lạnh lắm, cũng đã bốn năm kể từ ngày chúng ta chia xa. Bốn năm cũng đủ để kết thúc dục niệm cũng như một trò chơi tàn ác của tôi, nhưng nó chưa bao giờ đủ để kết thúc ký ức kinh hoàng cùng bóng tối của em
Bốn năm không quá dài cũng không quá ngắn. Nó đủ để em có một người bạn gái mới. Nó đủ để em có một công việc và một cuộc sống tốt hớn và hơn hết... nó đủ để em quên đi một thằng khốn nạn là tôi đây.
Là nên trách em quá ngốc hay nên trách tôi đã gây cho em những thương tỗn quá sâu? Khiến em dù ngẩn ngơ với tất cả, vậy mà hằng cuối tuần vẫn đứng dưới gốc đàn dương tay cầm loại bánh mà tôi thích nhất, khẽ gọi một tiếng
"Thiên à"
Rồi cứ vậy là ngây ngốc chảy nước mắt, bạn em bảo em đã như vậy bốn năm rồi. Hằng ngày, vẫn đi làm nhưng chưa từng quay về nhà của mình, mà vẫn ở lại nhà của tôi suốt 4 năm qua.
Bảo bối, xin em đừng khóc
Bạn em từng bảo rằng, em ban đêm thường đến nhà chúng nó, sợ hãi mà tìm kiếm, nói rằng tôi đã thật sự biến mất rồi!
Bảo bối, xin em đừng sợ
Rồi dần dần, những sợ hãi, những tỗn thương nhấn chìm em, níu kéo em khiến em ngày hôm nay hoàn toàn khác cậu trai lưu manh ngày trước bị tôi chơi đùa.
Bảo bối, xin em đừng sống trong những tỗn thương không đáng có
Cả đời Hạ Thiên này, tình nguyện chịu đựng tất cả, chịu cả những đau đớn của em, chỉ xin em đừng tỗn thương bản thân mình thêm nữa - trái tim tôi nát cả rồi!
Người tôi yêu nhất đang cùng tôi nằm trên một chiếc giường
Người tôi yêu nhất đang nằm trọn trong vòng tay tôi. Cả cơ thể em run rẩy, tay em ôm chặt chiếc áo mà bốn năm truớc tôi choàng cho em, chiếc áo sờn rách ấy mà em xem là báu vật, trong khi trước mặt em chính là người em yêu nhất, vậy mà một chút em cũng không nhận biết đuợc. Đúng vậy, em thờ ơ với thế giới bên ngoài, thờ ơ luôn cả tôi, bởi vì em bị tôi bức đến điên rồi!
Thứ tôi để lại cho em chỉ là một mảng đen và một bóng tối không có đường lui. Nhưng không sao, bảo bối à, tôi về rồi! Về để chăm sóc cho những thương tỗn của em. Về để giành em lại và mang em ra ánh sáng như cái cách bốn năm trước tôi đem em nhấn chìm
Tám giờ sáng, thật sự rất lười để nhấc chân ra khỏi giường, tôi khẽ vươn mình một chút để dễ dàng ôm chặt người bên cạnh hơn. Mái tóc cam của em xõa tung trên nền gối trắng, cơ thể gày gò này? Em đã sống ra sao trong những năm tháng không có tôi? Em chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi trắng đã cũ của tôi, chắc nó đã trở thành thói quen của em rồi phãi không bảo bối? Vì thói quen đó chính là thôi dùng bạo lực ép buột em đúng không? Ép buột đến mức em không thể sửa được nữa. Ánh nắng sáng chíu vào khuôn mặt còn đang say giấc nồng của em, hào quang chói sáng quanh em. Một thiên thần đang nằm trong vòng tay tôi. Chỉ là thiên thần thuần khiết này đã không còn thuần khiết, thiên thần bị con quỷ độc ác là tôi đùa bỡn đến điên dại và cũng chính tôi đã bẽ gãy đi đôi cánh xinh đẹp của em.