Chap 47 : xích mích

1K 22 63
                                    

- Tao cần nói chuyện với mày

Tôi quay ra nhìn người đang đứng đối diện với mình, vuốt tóc lạnh nhạt hỏi:

- Có chuyện gì thế? Muốn trả thù à? 

Người đó không ai khác chính là Hyomin, cô nàng trừng mắt nhìn tôi quát:

- Mày làm tao bẽ mặt trước bao nhiêu người mà còn dám giở cái giọng ấy ra à? Con ranh.

Tôi nhìn điệu bộ thể thảm của Hyomin mà suýt nữa phá lên cười, một hot-girl lúc nào cũng yểu điệu, đoan trang, nhất nhất bảo vệ hình tượng đẹp đẽ của mình vậy mà h trông nhếch nhác, khó coi chẳng khác gì nàng công chúa cóc cả. Hừ đáng đời, ai bảo chọc vào tôi làm gì, nghĩ vậy tôi thản nhiên đáp:

- Cậu ăn nói cho cẩn thận nhé, tôi nhớ không nhầm thì người gây sự trước là cậu mới đúng, tôi chỉ trả lại những gì cậu đã cho tôi thôi. Cậu có dám nói với tôi rằng li rượu lúc nãy là cậu không cố ý?_ tôi nhướn mày hỏi

- Phải, lúc đó là tao cố ý đấy, rồi sao? Mày đáng bị như vậy, cái gì mày cũng cướp của tao, từ thành tích học tập cho đến Tiffany._ Hyomin hung hăng nói (au: hơ..hơ nhận vơ kìa =.=”)

Chẹp…Chán chết lại liên quan đến Tiffany, sao ai cũng thích gây sự với tôi chỉ vì cô ta thế nhỉ? Cô ta đúng là cái đồ xui xẻo,tôi mà là bố cô ta thì tôi đã bán tống bán tiễn cô ta sang Trung Quốc, gả cho một lão khọm già lắm của thích gặm cỏ non rồi.(au: làm ng ai nỡ làm vậy hả công chúa =))))

- Tất cả chỉ tại mày, nếu không có mày thì mọi thứ đã thuộc về tao rồi. Sao cái chậu hoa ấy không đưa mày biến mất luôn nhỉ?_ Hyomin hét lên

Chậu hoa, chậu hoa nào nhỉ, sống bao năm trên đời mà tôi lại không biết mình thích chơi hoa đấy. Khoan đã chẳng lẽ chậu hoa mà Hyomin nói đến chính là cái thứ đã suýt đưa tôi đi gặp các cụ tổ tiên nhà mình ư? Tôi mở to mắt nhìn Hyomin bàng hoàng, nghiến răng trèo trẹo gằn giọng nói:

- Vậy ra cậu là người đã vứt chậu hoa xuống đầu tôi??

- Đúng, không sai, sao nào định tố cáo à? Miễn đi chẳng ai tin mày đâu._ Hyomin khinh khỉnh nói

Tôi nhìn khuôn mặt đểu giả của con nhỏ chỉ hận không giáng cho nó mấy cái tát vào mặt, suýt nữa là tôi mất mạng vì nó thế mà còn giở cái giọng "ta đây không bao h sai" của mình ra nữa chứ, con gái thời nay đúng là đáng sợ, đặc biệt là những loại chết vì liều như Hyomin, chung qui cũng chỉ tại một chữ tình. Bực mình quá, đã thế tôi cứ chọc ngoáy vào cái chữ tình của cô ta cho bõ ghét.

Nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ cười ranh mãnh nói với Hyomin:

- Ai da, thôi tôi cũng không muốn để ý đến nữa, dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu, nhờ có chậu hoa đó mà chúng tôi đã xích lại gần nhau hơn._ tôi nhấn mạnh câu sau

- Cá..i gì..ì.ì cơ…?_ Hyomin lắp bắp hỏi

- Chắc cậu đứng trên tầng cũng biết, người cứu tôi hôm đó là Tiffany phải không?_ tôi mỉm cười nói rồi nhìn vào nét mặt xa xầm vì tức của Hyomin khoái chí nói tiếp:

- Thực ra, lúc đầu Tiffany chưa thích tôi lắm đâu, nhưng sau lần đó tôi và cô ấy dần hiểu nhau hơn và chúng tôi đã có bước chuyển biến lớn, ai da thực sự phải cảm ơn cậu rồi.

Tôi ghét cô.....Đồ du côn-jeti <3 ENDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ