Chap 1

2.9K 66 3
                                    

1. Dạo gần đây Nhi gặp một chuyện không như ý muốn, năm cuối cấp, thi cử và áp lực học hành đè nặng lên vai, thêm nữa là tình trạng mẹ trở bệnh nặng hơn, bố vẫn biền biệt chưa có tin tức hồi về nhà. Nhi gần như gục ngã. Một đứa con gái mười tám tuổi, cáng đáng hết mọi việc trong nhà, lo cho hai đứa em nhỏ… Cuộc sống của Nhi gần như chẳng có nổi một tia sáng của mặt trời. Ai đó đồng trang lứa có thể thấy một lứa tuổi mộng mơ rất đẹp, một màu hồng tươi sáng và một tương lai hứa hẹn ở phía trước, phía sau cánh cổng trung học phổ thông và trước ngưỡng cánh cổng đại học. Nhưng với Nhi thì không…

Chiều tan trường, tất tả trên đường về để lên viện thăm mẹ, Nhi nghe tiếng gọi từ phía sau của một cậu bạn trong lớp.

- Ê, đi đâu thế?

- Đi về chứ đi đâu.

Nam hỏi, Nhi quay lại đáp lời gọn lỏn. Nhi không biết sao cậu bạn lại ra bắt chuyện với mình, một người hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với đám con gái. Hơn nữa, Nhi cũng không thấy mình có mối liên quan gì lắm đến cậu bạn khi ở lớp. Ở lớp Nhi, thậm chí là ở trường mà Nhi đang học, cậu bạn ấy là hot boy gì đó, là thần tượng gì đó của bọn con gái. Nhi không quan tâm lắm, thấy bề ngoài có vẻ sáng sủa thông minh, cũng học giỏi nhưng lạnh lùng, chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với mọi người. 

- Lên đi tôi đèo cậu về cho.

Nhi tròn mắt, giả lảng. Chắc hẳn không phải có ý tốt đèo Nhi về, chắc chắn là có chuyện gì đó.

- Lên đi, sao đứng im đó?

- Không cần đâu, tớ tự đi được, cậu cứ đi về đường của cậu đi.

Thấy Nhi bướng bỉnh, Nam cầm cặp Nhi để vội lên giỏ xe, phóng xe đi một mạch, cô bé cứ đứng đó, mặt nghệt ra, vừa ấm ức vừa buồn cười. Bình thường chuyện Nam chủ động tiếp xúc với một cô bé nào đó đã là chuyện lạ, đằng này lại đòi đưa Nhi về nhà…

- Lên đi, người đâu bướng thế? Biết cậu lên viện thăm mẹ nên tôi cho đi nhờ, tôi cũng có việc lên đó mà.


Chạy đi được một đoạn thì Nam quay lại, nói nhanh mà tránh nhìn vào mắt Nhi, cô bé nghe xong mới tin được năm trên mười phần, đến việc lại gần và ngồi trên yên xe cũng dè chừng cậu bạn. Đợi khi Nhi ngồi xong Nam mới bắt đầu đi và nhoẻn miệng cười, tiếng huýt sáo khe khẽ hòa cùng cơn gió đầu mùa hạ, gió nóng mà đường phố cũng nóng ran, chỉ có đôi má Nhi hây hây hồng và môi Nam cứ tủm tỉm cười như thích thú.

Thích cậu một chút thôi ...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ