chương 1

2.9K 111 1
                                    


Đêm thăm thẳm như nước, âm u đến không có một tia sáng, ta gối lên chiếc gối ngọc yêu quý, lẳng lặng mở mắt.

Không biết từ lúc nào, có một người đã thần không biết quỷ không hay trộn lẻn vào phòng ta, ẩn nấp trên giường ngủ của ta, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở hơi hơi nặng nề do hắn sợ hãi bị phát giác.

Ha ha, muốn mưu sát ta sao, hay là muốn hãm hại ta? Không cần để tâm, chả thiết nghĩ nhiều, cứ nằm lẳng lặng chờ đợi trong tiếng ếch kêu, thói quen nơi thâm cung luôn phức tạp rối ren, tất cả âm mưu đều có khởi nguyên và kết cục của nó.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Trên cửa sổ giấy, phản xạ lên hình bóng loang lổ.

Cửa, bị đá bung ra.

Hắn, một thân long bào hoàng sắc (vàng), y quan chỉnh tề, dẫn theo một đám người mang đèn lồng đỏ, xông vào trong phòng của ta.

Ta cử động thân thể căng cứng trên giường, lẳng lặng chuyên chú nhìn hắn, mà ngay khắc đó, hắn dường như cũng thăm sâu nhìn lại ta.

Trong lúc mục quang lưu chuyển này, chúng ta không ai nói gì.

Thôi đi thôi đi, từ khi biết hắn đến giờ, ta đã bao giờ có suy nghĩ muốn thách thức hắn đâu? Đẩy gối chỉnh y, nhanh chóng đứng lên, cố ý đẩy mảnh trung y bên người ra, nam nhân xa lạ sắc mặt trắng bệch, đi xuống giường, từng bước đến trước mặt hắn, không ngừng khấu đầu tựa như con bọ ngựa, trong miệng thì đọc mấy chữ:

" Thần thiếp tự biết tội lỗi nghiêm trọng, không còn mặt mũi sống trên nhân thế, chỉ mong cầu tử, xin thánh thượng thành toàn!"

Nhưng khi nam nhân đó đã bị kéo ra, hắn vẫn không nói một lời, hơi hơi ngẩng mắt lên, vậy mà lại phát giác được trong thần sắc của hắn có chút oán hận.

Tại sao! Tại sao! Tại sao!

Không phải ngươi vì muốn củng cố chính quyền tân triều, nên muốn phế hậu lập mới sao? Không phải ngươi muốn để cho người trong thiên hạ biết không phải là ngươi phụ người, mà là thê tử mục nát của ngươi phụ ngươi sao? Ta đã thuận tùng ngươi như thế, ngươi làm quái gì còn tức giận chứ?

Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ bên khe suối, khi ta đang gội đầu ngươi nhận lầm là nữ tử, cường thế đối với ta lôi lôi kéo kéo, hôn hôn ôm ôm, cuối cùng ta còn không phải đã tùy ý ngươi sao!

Sau khi ngươi cứng rắn kéo trung y của ta xuống phát hiện ta là thân nam nhân, liền bị dọa nhảy tửng tửng lên, ta cũng không có một chút nào ghi hận ngươi! Tiếp đó chúng ta lại bất hạnh gặp gỡ tại cổng thành, ngươi đang trên đường đến biên cương lại theo quấy nhiễu ta, cuối cùng bức ta phải chịu xấu hổ mà mặc lên y phục đỏ diễm lệ của nữ nhân, trước mặt cao đường và thân thích của ngươi cùng ngươi thành thân.

Sau đó, ngươi lập đại công, lên làm tướng quân, ta chỉ làm một tướng quân phu nhân không thể cho ngươi tử tôn, cả ngày bị các ông bà chỉ chỉ trỏ trỏ, bị hạ nhân nói này nói nọ. Ngươi lật đổ vương triều cũ, lên làm tân hoàng đế, ta đường đường là thân nam nhi, lại lên làm Hoàng hậu cho ngươi, làm "mẫu nghi" thiên hạ cho ngươi. Ngươi nói ngươi đối với ta là chuyên sủng Tiêu Phòng*, ngàn vạn sủng ái đều tập trung trên người ta, ta ngây thơ tin tưởng. Hiện tại ngươi vì muốn phế hậu mà dùng âm mưu với ta, ta cũng không thể không tức giận với ngươi sao?

(Tiêu phòng: Nơi ở của Hoàng hậu: ý ở đây là nói chỉ chuyên sủng Hoàng hậu)

Dựa vào tấm lòng mà nói, làm huynh đệ, ta đối với ngươi đã tận hết nhân nghĩa, còn làm thê tử, ta đối với ngươi trăm y ngàn thuận, Trịnh____ Vô____ Dạng, nói thật, ngươi còn có cái gì bất mãn nữa?

" Hoàng hậu, trẫm trước giờ không vì ngươi không thể sinh dục mà vứt bỏ ngươi, ngược lại còn rất quan tâm đến ngươi, ngươi sao có thể đối với trẫm........"

Ta nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, dường như là thanh âm đau đớn cay đắng.

Ngu ngốc, ta là nam nhân, ta có thể sinh được hài tử sao? ?

" Trẫm vốn phải xử tử ngươi, để chấn chỉnh hậu cung, nhưng mà____" Ngữ điệu của hắn đột nhiên dâng cao, hắn cũng hiểu rõ, số người trong hậu cung muốn diệt trừ ta là rất nhiều.

" Trẫm niệm tình nghĩa phu thê của ta và ngươi nhiều năm, tha ngươi tội chết, nhưng địa vị Hoàng hậu của ngươi bị phế bỏ, giáng làm thứ dân, hiện tại ngươi lập tức tự đi đến lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài.

" Các ngươi nghe rõ, không có mệnh lệnh của trẫm, bất cứ ai tuyệt đối cấm không được phép bước vào lãnh cung một bước."

Sắc mặt của hắn đột nhiên biến thành âm hàn, "Nếu không, giết____ không____ tha!"

Được thôi, lãnh cung thì lãnh cung vậy, để tránh lại bị cuốn vào trong trận mưa gió phong ba này, lại phải nhìn thấy biểu tình khó xử của ngươi, Hàm Phong Tuyết ta biểu thị nhận thiên mệnh, sau khi gặp ngươi, cũng chỉ để mặc ngươi, nhưng mà____

" Đa tạ ân điển thánh thượng tha mạng! Đa tạ ân điển thánh thượng tha mạng!" Ta dập đầu như giã tỏi, "Chỉ là dân nữ còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, mong thánh thượng cho phép."

Mọi người nín thở chờ đợi, không dám nhiều lời.

" Ngươi nói đi."

" Gối tẩm từ nhỏ theo dân nữ, có thể cho dân nữ mang theo gối ngọc đến lãnh cung không?"

..........

" Được rồi." Hắn không hề quay đầu rời đi.

Lúc này, trong đám người vang lên thanh âm âm dương quái khí của lão thái giám:

" Đưa Tuyết nương nương tiến lãnh cung!"

Từ đó, cuộc sống ở lãnh cung của ta mở màn trong bóng đêm đen thẳm.

Lãnh CungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ